Anh Hùng Thời Loạn

Chương 59 : Cuộc trùng phùng bi ai

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Chiếc chiến hạm khổng lồ của hành tinh Hackley có đường kính trên hai trăm

mét đang trôi nổi trên mặt biển. Đạn pháo với hỏa lực mạnh mẽ, nã từng

quả vào chiến hạm đậu trên mặt biển của quân địch.



Bất chợt, đằng sau chiến hạm hành tinh Hackley, có một đôi tay khổng lồ

cứng như sắt khiến người ta sợ hãi bỗng vươn tới, túm lấy hai bên chiến

hạm. Mặc dù chiều dài của bàn tay này không đến một phần tư bán kính

chiến hạm, nhưng lại mang sức lực khổng lồ. Theo trận gió ào ạt, người

Hackley trên chiến hạm đều kinh hoàng kêu thét, thân thể nhào xuống theo chiến hạm. “Bùm!” Chiến hạm lao thẳng xuống mặt biển, vang lên tiếng va chạm inh tai nhức óc, ngay sau đó, khoang thuyền tan vỡ, nước biển ập

vào. Trước mặt người máy hạng nặng cao trên bảy mươi mét, người Hackley

mắt tím như thể côn trùng, những người không chết đuối lộ đầu khỏi mặt

biển bị người máy hạng nặng tóm lấy, bóp chết trong lòng bàn tay.



Trong nháy mắt, bàn tay người máy hạng nặng đã tràn đầy chất lỏng màu tím.



Một tiếng động inh tai nữa lại vang lên! Động tác của người máy hạng nặng

bỗng cứng đờ, chiến hạm khổng lồ chậm rãi lật lại. Đầu người máy gắn

camera và đạn pháo bỗng vang tiếng răng rắc, lăn lông lốc vào nước

biển, cả chiến hạm chấn động nổ tung.



Gebhuza bay la đà trên một chiến hạm, ánh bạc nơi đầu ngọn pháo laser bên cạnh

vừa mới thu lại. Anh liếc nhìn xung quanh, hai mươi chiếc chiến hạm chỉ

còn lại mười lăm. Thương vong không thể nói là không nghiêm trọng. Bên

đối phương cũng tiêu hao mười người máy hạng nặng.



Bên tai vang vọng tiếng gào thét thê lương của dân tộc, hòa lẫn với tiếng

sóng biển. Người máy kim loại có chết cũng không chảy máu, cho nên trên

mặt biển chỉ có thể nhìn thấy màu máu tím, cùng với màu đỏ của máu loài

người, tạo thành màu sắc nồng đậm.



Như thể đã từng trải qua.



Gebhuza thầm run lên.



“Đức vua! Không thể đánh tiếp như vậy nữa! Đã chết bốn nghìn người rồi!”

Giọng nói của phó tướng người Hackley vang lên từ máy truyền tin trên cổ tay.



“Phải đánh.” Gebhuza hít sâu một hơi, “Anh không thấy quân đội loài người đã

chết gần tám nghìn sao?” Đêm trước đại chiến, Cố Đồng điều tới một vạn

năm ngàn binh lính loài người cho anh, để anh lãnh đạo tổng cộng ba vạn

người tác chiến. Còn một vạn năm ngàn người dân Hackley khác, anh đã sắp xếp trên chiến hạm dự phòng ở vùng đất Zombie.



Vẫn phải chừa lại nòi giống cho người Hackley.



“Nhưng đức vua, để cho hai phe loài người và người máy cùng tổn hại, không

phải càng tốt sao...” Giọng nói của phó tướng rất khẽ.



Gebhuza không trả lời, đôi cánh trắng như tuyết sau lưng đã nhuộm màu đỏ tím, anh bỗng nói: “Anh có thấy màu nước biển không?”



Phó tướng không hiểu ra sao.



Đôi cánh của Gebhuza bỗng dang rộng, vẫy mạnh, bay lên trời bằng tốc độ cực nhanh, thuận thế lướt đến trước mặt người máy hạng nặng đã mất đầu, giơ chân đá một phát vào ngực nó!



Người máy hạng nặng này có chiều cao gấp mấy chục lần Gebhuza! Anh chỉ bằng

ngón tay của người máy đó. Song, chuyện khiến toàn bộ chiến trường đều
khởi động. Chỉ bằng mức độ cải tạo Hình Lăng Y có thể tiến hành trên cơ

thể cô, chế tạo mấy người máy chiến đấu tuyệt đỉnh hộ tống mình chạy

khỏi Tây Đại Lục thì có gì khó?



Ánh mắt của Hình Lăng Y hơi chùng xuống: “Đúng vậy. . . Sao cô lại không

để cho tôi chút mặt mũi nào vậy. . .” Mỉm cười với Trình Thanh Lam, Hình Lăng Y chuyển đề tài: “Còn cô?”



“Hả?”



“Cô có nỡ rời bỏ người đàn ông đã từng giam giữ cô không?” Hình Lăng Y hỏi.



“Tôi yêu chồng tôi Diệp Diễm, tôi vĩnh viễn trung thành với anh ấy.” Trình Thanh Lam gằn từng chữ một.



“Vậy tại sao khi mất con, cô lại đau khổ như vậy?” Ánh mắt Hình Lăng Y có vẻ bi thương.



Ôm đầu khóc lóc không phải là đau khổ, nước mắt lâm ly không phải là đau

khổ. Ánh mắt trống rỗng hơn cả vũ trụ khi nhìn thấy vật nhỏ bé đẫm máu

trên tay người máy y tế đó, mới là đau khổ.



“Tôi không biết.” Giọng Trình Thanh Lam mang vẻ tự giễu, “Tôi không biết,

tại sao khi mất đi con của anh ta, tôi lại đau khổ như vậy.”



Có lẽ bởi vì mới vừa bị cải tạo, thân thể còn chưa thích ứng hoàn toàn với chip và kim loại; có lẽ do nhắc tới đứa bé đã mất, mà hai người phụ nữ

đều ngẩn ngơ. Khi Trình Thanh Lam chú ý tới trong không gian có thêm một hơi thở nữa, cô chợt chảy mồ hôi lạnh.



“Ai vậy?” Trình Thanh Lam bảo vệ Hình Lăng Y ở phía sau.



Thật ra căn hầm này là đại sảnh khổng lồ, đám người máy trầm lặng kia đứng

sừng sững ở phía tây. Tay phải của Trình Thanh Lam biến thành lưỡi dao

kim loại sắc bén, nhìn chằm chằm vào đám người máy âm u.



Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi bóng tối, đi tới trước ánh đèn dịu êm.



Anh mặt quân trang màu xanh đậm, vành mũ kéo rất thấp. Tóc ngắn màu đen,

mày rậm như mực, đôi mắt của quân nhân thâm trầm kiên nghị. Có điều ở

dưới ánh đèn, làn da màu đồng có phần hơi trắng xanh, sắc mặt lại càng

tái nhợt.



“Anh tới đón em.” Giọng của anh trầm thấp như nước chảy, khiến con người có xúc động muốn rơi lệ.



Trình Thanh Lam thu hồi cánh tay phải lại theo bản năng, trong nháy mắt khôi

phục lại bàn tay hình người. Ánh mắt Diệp Diễm lóe lên.



Hai người chợt sửng sốt.



Tại sao anh có thể vượt qua vòng phòng hộ mà chỉ có người máy mới có thể

tiến vào? Vì sao đôi mắt anh lại có màu đỏ ngầu? Chẳng lẽ anh. . .



Cánh tay phải của cô tại sao lại như vậy? Vì sao mắt của cô cũng có màu đỏ

chết tiệt đó? Chẳng lẽ cô cũng bị cải tạo rồi sao? Đau đớn khủng khiếp

như vậy. . . Người máy chết tiệt!



Lòng hai người bề bộn trăm ngàn cảm xúc, nhưng ánh mắt dành cho nhau cũng chỉ thấy vẻ quyết tuyệt và ân cần của đối phương.