Anh Hùng Thời Loạn

Chương 60 : Bước ngoặt chiến tranh

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Sau lưng Trình Thanh Lam, thân thể Hình Lăng Y khẽ run lên.



Thân thể Diệp Diễm nhanh như tia chớp, chợt nhào về phía trước, bàn tay như kìm sắt bóp chặt cổ Hình Lăng Y.



“Đừng giết cô ấy!” Trình Thanh Lam khẽ hô lên. Diệp Diễm liếc nhìn cô. Hình

Lăng Y bị anh siết chặt cổ không thể thở nổi, sắc mặt dần dần tím tái

trắng bệch. Bàn tay Diệp Diễm hơi nới lỏng, nhưng vẫn giữ chặt cô ấy.



“Cô ta là ai?” Diệp Diễm lạnh tanh nhìn cô gái đang thoi thóp dưới bàn tay.



“Cô ấy...” Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt trong suốt của Hình Lăng Y, “Cô ấy

là vợ của Hình Tùng. Cũng là người giúp em sống lại. Anh... đừng làm cô

ấy bị thương.” Cô ấy chỉ là một người đáng thương mà thôi.



“Các người không đi ra được đâu.” Giọng nói êm dịu thảm thiết của Hình Lăng Y lại mang tính uy hiếp.



Diệp Diễm nhướng mày. Trình Thanh Lam nhìn Hình Lăng Y: “Chúng tôi nhất định phải đi.”



Hai người phụ nữ mới chỉ chung sống hai ngày ngắn ngủi, song tình cảm giữa

hai cô lại rất phức tạp. Nếu sống trong thời bình, có lẽ hai người sẽ

trở thành bạn bè thân thiết. Không có Hình Lăng Y thì cũng không có

Trình Thanh Lam. Mặc dù Hình Lăng Y có vẻ trẻ trung, nhưng thực tế lại

đã cao tuổi, dành cho Trình Thanh Lam tình cảm thương tiếc của bề trên.

Mà điều Trình Thanh Lam thấy được, chỉ là một phụ nữ thiên tài bị tình

yêu giam giữ. Hình Lăng Y thương xót cho đứa con đã mất của Trình Thanh

Lam, thậm chí không hề chần chừ mà thỏa mãn yêu cầu của cô, cải tạo thân thể cho cô.



Nhưng cô lại rất mâu thuẫn. Cô chạy trốn liên tục, cô cải tạo Trình Thanh

Lam. Nhưng cô lại không cho phép bất cứ ai làm hại Hình Tùng.



Lúc này, chỉ vừa đụng vào, Hình Lăng Y đã hiểu. Bây giờ Diệp Diễm không còn thân thể toàn vẹn của một con người nữa. Cặp vợ chồng này đều vì đối

phương mà cải tạo mình thành người máy. Tình cảm khiến cô bi thương.

Nhưng cô cũng biết, Diệp Diễm là kẻ thù của chồng mình, hôm nay đã xông

vào, sao cô có thể thả hồ về rừng?



Cho nên Hình Lăng Y đưa ngón cái tay phải nhẹ nhàng mơn trớn vòng kiểm soát trên cổ tay, áy náy nhìn Trình Thanh Lam.



Trình Thanh Lam thấy ánh mắt của cô, khẽ rùng mình, theo bản năng vội la lên: “Diệp Diễm, anh đi mau!” Diệp Diễm không dằn lòng được mà nhìn về phía

vợ mình. Dưới ánh đèn màu trắng dịu êm, khuôn mặt trắng nõn của cô gái

mang vẻ đau khổ. Bàn tay bóng loáng dịu dàng xưa kia đang biến hóa một

cách khó tin trước mắt anh, dần dần biến thành hình dạng sắc nhọn. Hai

chân cô cũng đang biến hóa thành kim loại màu xám, cứng ngắc mà tuyệt

vọng.



Mà khi tay cô lướt qua dưới rốn, những trang bị dần triển khai không còn

trói buộc trên người cô nữa, mà lại kết hợp hoàn mỹ không còn kẽ hở với

tứ chi kim loại và thắt lưng cô.



Một người phụ nữ, một nữ người máy. Trước kia, chẳng qua cô chỉ có một trái tim kim loại mà thôi, giờ đây...



Người yêu, thì ra chúng ta đã giống nhau. Vì đối phương, chúng ta đã không còn là người.



Trong khoảnh khắc đó, phạm vi nhìn của Diệp Diễm lại có phần không rõ rệt.



Chắc không đâu, đôi mắt kim loại tỏ tường đã được thượng úy Vera cải tạo sao có thể mơ hồ? Tầm mắt Diệp Diễm vòng qua Trình Thanh Lam, nhìn về nơi

âm u cách đó không xa.



Vô số người máy đứng trong bóng tối bắt đầu phát ra tiếng động!


tốc độ không hề chậm trễ. Vô số Zombie bị bộ trảo sắc bén của người máy

chém rơi đầu, đâm thủng tim. Cả vùng đất chết trải đầy máu tươi và sắt

thép.



“Trợ giúp! Chúng tôi cần trợ giúp!” Sĩ quan trẻ tuổi được Nam Thành phái tới kêu gào như điên trong thiết bị truyền tin. Phía sau anh, khói thuốc

súng dày đặc có phần mờ ảo.



Đại úy Hà Khâm Du ở lại canh giữ đại lục, thượng úy Thư Bình Nam choàng

tỉnh khỏi giấc mộng, khi những người đang xử lý quân vụ trong phòng chỉ

huy nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều khiếp sợ không nói nên lời.



“Lập tức phái quân biên phòng Nam Thành...” Thư Bình Nam lạnh lùng nói.



“Khoan đã!” Hà Khâm Du chợt lên tiếng, “Thượng úy, nơi đó là vùng đất chết.”



Thư Bình Nam nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Đại úy! Chúng ta đã liên minh rồi!”



“Chẳng lẽ anh định để Zombie vào Nam Thành sao?” Hà Khâm Du kiên quyết nói,

“Tôi từng thề, cả đời này không cho phép một con Zombie bước vào Nam

Thành!”



Thư Bình Nam nhìn chằm chằm vào Hà Khâm Du có quân hàm cao hơn mình, cười

lạnh một hồi, rồi nhìn hai gã ở bộ nội vụ: “Các anh là người Cố tướng

quân tín nhiệm nhất, sẽ không phản bộ ngài vào giờ khắc này chứ!”



“Rút lại lời của anh ngay!” Một gã ở bộ nội vụ quát lên, “Tôi trung thành với tướng quân!”



Tên còn lại cất giọng tương đối bình tĩnh: “Nhưng thượng úy, muốn để nhân

dân Nam Thành tiếp nhận Zombie vào thành, quả thật vẫn còn khó khăn.”



“Nhân dân Nam Thành?” Thư Bình Nam cười lạnh, “Ai đại biểu cho nhân dân Nam Thành? Là đám quý tộc kia sao?”



“Dùng hỏa lực hỗ trợ!” Gã ở bộ nội vụ trước đó tiếp lời, “Dù sao Cố tướng quân cũng chưa đồng ý cho Zombie vào thành.”



Hai người kia gật đầu lia lịa, Thư Bình Nam không còn cách nào.



Lúc rạng sáng, dưới màn lửa đạn mãnh liệt của Nam Thành, Zombie và người

máy đã tiến vào trạng thái giáp lá cà đều lần lượt ngã xuống.



Một giờ sau, quân đoàn Zombie bị tiêu diệt, đội quân người máy bị hao tổn phân nửa.



Hai mươi phút sau, đội quân người máy biết bay cỡ lớn tấn công vào biên phòng Nam Thành, đoạt lấy quyền cố thủ.



Năm giờ sau, bộ đội tinh tuệ của Nam Thành trả giá bằng mạng sống của một

vạn năm ngàn người, tiêu diệt phần lớn người máy, bắt giữ gần ba nghìn

người. Loài người đoạt lại biên phòng Nam Thành, quân đội lại bố trí

canh phòng, mọi người ăn mừng thắng lợi không hề dễ dàng này. Nhưng

không ai nhớ tới thi thể của ba vạn Zombie đã vì họ mà chiến đấu sáu

giờ.



Khi cuộc chiến này truyền tới tay Cố Đồng, Diệp Diễm vừa nhảy lên một chiếc quân hạm của liên quân. Mà chiếc chiến hạm Cố Đồng giao lại quyền chỉ

huy cho Diệp Diễm, đã bắt đầu lên đường trở về đại lục.



Đối với một tướng lĩnh cao cấp như Cố Đồng, chuyện Hình Tùng phái tới một

đội quân đánh úp rồi lại bị tiêu diệt toàn bộ ở phía bắc Nam Thành, đúng là hơi khó tin. Bằng năng lực của Hình Tùng, nhất định còn có chiêu trò phía sau. Khiến người khác không rõ ý đồ của anh ta.



Song Cố Đồng, lãnh tụ tối cao của loài người, vẫn không hề chùn bước mà bước lên con đường nguy hiểm bốn bề.