Anh Hùng Thời Loạn

Chương 61 : Người máy Vera

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Tại thành phố vương giả, Nam Thành.



Từ bức tường phòng hộ mang điện cao thế ở phía bắc, đến vùng núi mênh mông ở phía nam; từ duyên hải phía tây quẩn quanh khói thuốc súng, đến duyên hải phía đông lặng thinh không một tiếng động. Cả thành phố vương giả

đều chăng đèn thâu đêm, nhảy múa ăn mừng.



Người dân thành thị không hề để ý đến tình hình căng thẳng của hai quân nơi

tiền tuyến, cũng không hề cảm thấy đau lòng cho hai vạn Zombie hi sinh

trong trận chiến chống lại cuộc tập kích. Họ chỉ thấy, quân đội loài

người anh dũng, đã ngoan cường đoạt lại phòng tuyến Bắc Bộ, bảo vệ lãnh

thổ loài người.



Khi Cố Đồng đặt chân trở lại mảnh đất ẩm ướt ôn hòa của Đông Đại Lục, ngửi

thấy mùi máu và khỏi lửa nồng nặc trong không khí thì khẽ nhíu mày.



Hi sinh tính mạng của hai vạn Zombie, một vạn năm nghìn binh lính tinh

nhuệ để tiêu diệt gần hai vạn người người máy của quân địch. Trong lòng

Cố Đồng, đâu chỉ là thắng trong bi thảm, mà còn là hai bên cùng chịu tổn hại!



Ban đêm, mấy viên đại tướng, thành viên bộ nội vụ trú tại đại lục đều nhận

được mệnh lệnh từ trước, chạy tới mở hội nghị ở chiến hạm vừa mới cập

bến của Cố Đồng.



Ánh đèn màu cam nhu hòa cũng không thể sưởi ấm kim loại lạnh tanh. Cố Đồng

mặt trầm như nước ngồi ở đầu chiếc bàn dài, ánh mắt lạnh như băng.



“Tướng quân, tôi thề chết kháng nghị!” Đêm qua khi quân đoàn Zombie bị tiêu

diệt, Thư Bình Nam đã gửi thư tố cáo cho Cố Đồng, kháng nghị đám người

Hà Khâm Du thấy chết mà không cứu.



“Tướng quân, tôi trung thành với loài người, trung thành với ngài.” Hà Khâm Du không thay đổi sắc mặt. Hai nhân viên nội vụ cũng gật đầu lia lịa, giải thích đêm qua không để cho quân Zombie tiến vào Nam Thành cũng vì tình

thế bất đắc dĩ.



Người máy Vera đứng bên vẫn lặng thinh.



Cố Đồng giơ cánh tay lên, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.



“Bình Nam đúng.” Anh chậm rãi nói, “Các anh cũng không sai.”



Anh vươn tay vỗ vai Thư Bình Nam: “Quân đoàn Zombie đã là liên quân của

chúng ta. Nhưng suy nghĩ của những người kia cũng không phải không có

lý, tùy tiện để Zombie vào thành, nhất định sẽ gây nên hỗn loạn. Nam

Thành tuyệt đối không thể xảy ra náo động.”



Hà Khâm Du và hai gã nhân viên nội vụ nghe vậy thì gật đầu rối rít.



“Nhưng, tại sao các anh không phát động tấn công chủ động sớm hơn?” Cố Đồng khẽ thở dài, “Tôi có thể không quan tâm đến sự sống cái chết của hai vạn

Zombie, cũng không quan tâm đến thắng thua của chiến dịch. Nhưng, trong

quá trình này, các anh lại đánh mất phòng tuyến Bắc Bộ. Phòng tuyến

không thể phá nổi trong suy nghĩ của người dân Nam Thành lại có thể bị

phá. Có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai. Không có chuyện gì đáng sợ

hơn sự thất vọng cả!”



Mọi người im lặng.



Họ nghĩ tới sự tổn hại lẫn nhau giữa Zombie và người máy, nghĩ tới thù

riêng hận chung, nghĩ tới địa vị và quyền lực, nhưng chỉ duy không nghĩ

tới ý nghĩa biểu trưng của phòng tuyến Bắc Bộ vững vàng trong lòng dân

chúng.



“Tướng quân...” Giọng Thư Bình Nam mang chút áy náy, anh nhìn khuôn mặt màu

xanh không đổi của Cố Đồng, và cả đôi mắt xanh hằn tia máu màu xanh vì

mấy ngày vất vả liên miên, lại không biết nói gì thêm nữa.


“Đây là người máy L311.” Vera dẫn mọi người đi giữa hai hàng người máy,

“Trước kia chưa từng thấy loại này. Mặc dù là người máy chiến đấu cấp

thấp, nhưng chúng đã có sóng điện não và khả năng suy nghĩ cơ bản.”



Cố Đồng nghe vậy, chân mày cau lại.



“Đây là người máy hình người.” Vera chỉ vào phía những người máy giống hệ

con người xếp hàng không thấy điểm cuối ở bên phải. Phần lớn có gương

mặt tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, trầm lặng như đã chết, “So sánh với tài

liệu trước kia của chúng ta, người máy hình người này có tố chất tốt

hơn, chức năng thì không cải tiến mấy.”



“Tướng quân, xin hãy đi cùng tôi xem những tù binh này, người máy vũ trang cấp thấp có chức năng hoàn mỹ nhất. Có lẽ chúng ta có thể sản xuất hàng

loạt, tăng cao sức chiến đấu!” Giọng Vera vẫn lạnh băng vô tình.



Cố Đồng gật đầu, Hà Khâm Du và Aytan đằng sau cũng tỏ vẻ vui mừng.



Vera dẫn mọi người đi về phía người máy xếp hàng kéo dài mấy nghìn mét. Nơi

đó có hơn mười người máy màu xám, tay cầm vũ khí, đứng sừng sững chết

lặng.



Họ đi cạnh những người máy xếp hàng đó.



Lấy họ làm trung tâm, bảy nghìn tù binh xếp hàng chi chít. Giống như bầu

trời đêm âm u giăng đầy sao, giống như ván cờ khổng lồ kẹt cứng.



Đứng trước mặt người máy màu xám, Vera chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu lẳng lặng nhìn Cố Đồng. Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại chưa tới 0,1 giây, vẫn lạnh băng vô tình như ánh mắt thường ngày.



Cố Đồng chợt giật mình. Đội ngũ như vậy, vị trí như vậy... vũ khí hạng nặng của cảnh vệ cũng đã đóng lại...



“Giết chết họ!” Vera cất giọng lạnh băng khản đặc, như thể sấm sét, đột nhiên đánh ngang tai đám người Cố Đồng.



Trên chiếc đầu đen nhánh đúc từ kim lại, xương gò má rất cao, trán bẹp. Đôi

mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám người Cố Đồng, lộ vẻ vô tình thấu tới

tận xương tủy.



“Vera, anh!” Hà Khâm Du hoảng hốt kêu lên, Aytan không hiểu ra sao, Cố Đồng vẫn lẳng lặng nhìn Vera.



Mà xung quanh họ, đôi mắt của người máy kim loại chợt phát ánh sáng màu đỏ. Hơn bảy nghìn đôi mắt đồng thời sáng lên.



“Vera! Anh điên rồi!” Hà Khâm Du nghiêm nghị quát lên.



Nhưng người máy điên thế nào được? Người máy đã trung thành với Cố gia mấy chục năm qua không trả lời câu hỏi này. Hắn chỉ hờ hững như người xa lạ, lùi về chiến trận người máy đằng sau. Hắn nhìn hội Cố Đồng bằng ánh mắt như thể nhìn một đống thi thể.



“Giết!” Đôi mắt đỏ rực của hắn biến thành màu đen, thân thể chế từ kim loại đen phát ra tiếng ậm ạch, đó là tiếng động của chip và hệ thống điều khiển đang vận hành với tốc độ

vượt quá cho phép, gặp phải nguy cơ sụp đổ. Như vậy tức là máy móc trong người hắn đang vận hành chương trình cực kỳ phức tạp. Có lẽ, vì hai chương trình xung đột với nhau, nên hắn mới có tiếng như sắp nổ như vậy!



Thứ gì có thể khiến đội người máy bố trí cái bẫy không còn lối thoát với

tướng quân mà chúng trung thành cả đời như vậy? Thứ gì có thể khiến hắn cho dù có hỏng toàn bộ hệ thống, cũng không thể nào chống cự?



----------



Cố Đồng được cảnh vệ máy che chắn ở giữa, hoảng hốt trong chốc lát.



Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt của Đông Đại Lục, lại nhìn chiến trận

đông nghịt người máy. Vẻ mặt tức giận của Hà Khâm Du và sự tuyệt vọng

của Aytan lướt qua trước mặt anh.



Lòng anh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường.



Thì ra, hai vạn quân tử trận của Hình Tùng chỉ để che giấu, che giấu một thứ, lặng lẽ xâm nhập vào quân đội người máy của loài người. Thứ đó chính là: Virus!