Anh Hùng Thời Loạn

Chương 62 : Anh em Cố thị

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Tôi chưa từng biết bầu trời của vùng đất chết còn trong xanh hơn bầu trời của Nam Thành.



Thứ mơ hồ gì làm mắt tôi đau nhói? Là máu xanh còn lại trong mắt tôi? Hay là lửa đạn người máy phản bội bắn vào tôi?



Không còn quan trọng nữa.



Hôm nay tôi mất mạng ở đây, vùng đất chết, xin khắc ghi tên tôi: Vua đại lục Cố Đồng, tan xương nát thịt ở nơi đây.



Anh trai, nếu biết được tin em chết, xin đừng đau buồn. Em chỉ đi trước một bước mà thôi.



Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện ở vùng đất chết, chắc em cũng sắp

quên mất thời gian ba anh em bầu bạn hồi bé. Chuyện này khiến lòng em

dâng lên hơi ấm xa lạ trước kia. Nhưng anh à, anh không biết, kẻ đầu sỏ

hại anh bị cha đuổi giết, hại anh bị tước đoạt tên họ, hại anh lưu lạc

mười hai năm chính là em đấy.



Có lẽ bởi vì em và anh đều là người nhân bản, vốn dĩ không xứng đáng với họ “Cố” phải không?



Bây giờ anh không biết gì cả, như vậy cũng tốt. Em hi vọng tất cả tội lỗi

và bí mật sẽ mãi mãi chôn vùi dưới lòng đất cùng thân xác này. Tuy nhiên cuối cùng chắc hẳn anh sẽ biết sự thật, cả anh và em đều không thoát

được số phận của người nhân bản.



Anh trai, vào ngày giỗ của em năm sau, xin đừng nhắc tới tên thật của em.

Em không phải là Cố Đồng, em là Cố Dĩnh, con thứ hai của Cố gia, là em

hai mà anh thương yêu nhất. Cố Đồng thật sự đã chết trên tay em từ lâu,

chết vào năm chúng ta mười lăm tuổi.



Từ nhỏ anh và em đều biết, cha đối xử với em út khác hẳn chúng ta. Cha

cũng không để cho em út tham gia những sự kiện cộng đồng, cũng không

tiêm vào người em út thuốc sinh hóa và gien động vật.



Liên tục xuất hiện trước trước mặt công chúng, nhiều lần bị người máy và

người Hackley ám sát, chỉ có chúng ta. Tháng tháng năm năm, bị gien xa

lạ xâm nhập vào thân thể, đau đến mức cả đêm không thể ngủ, chỉ có chúng ta.



Dường như em và anh chỉ là bia đỡ đạn của Cố Đồng, là vật thay thế và là con rối trong tay cha.



Anh có còn nhớ không? Khi đó mặc dù mặt mũi em vẫn bình thường, nhưng hằng

đêm bị thuốc sinh hóa giằng xé trong cơ thể, đau đớn đến mức run rẩy.

Khi đó, anh trai, chỉ có anh ôm em vào lòng.



Em thấy thậm chí người vẫn luôn kiên cường trầm lặng như anh cũng rơi lệ.



Em hỏi anh: “Anh ơi, tại sao cha chỉ thương mỗi Cố Đồng?”



Anh vẫn trầm lặng, chỉ cười rồi nói: “A Dĩnh, em nghĩ nhiều quá rồi. A Đồng là em út. Huống chi, sự rèn luyện lúc này chỉ giúp em và anh mạnh mẽ

hơn nữa thôi.”



Em vẫn cố chấp không tin, thậm chí nhiều ngày còn không thèm quan tâm tới

anh. Bởi vì anh còn có mẹ thương yêu, còn em, lão nhị của Cố gia lại

không có ai cả.
Anh chỉ khẽ gọi em một tiếng: “A Đồng, thì ra cậu cũng là người nhân bản.”



Em nhìn gương mặt kiên nghị, vẻ dầy dặn gió mưa của anh mà trong lòng trào dâng cơn đau lạ lẫm.



Mấy năm đầu khi tưởng anh đã chết, em vẫn thường nằm mơ thấy anh. Mơ thấy

anh cúi đầu, gương mặt cường tráng hơn em rất nhiều hiện lên nụ cười dịu dàng.



Em yêu anh. Bởi vì em rất yêu bản thân mình, nên em cũng yêu anh như vậy. Em và anh vốn dĩ cũng chỉ là một người.



Cô gái tên Trình Thanh Lam đó được anh gọi ra từ sau ngọn đồi. Cô ấy rất

xinh đẹp, mặc bộ độ rằn ri, cảnh giác đứng bên cạnh anh. Nhưng khi thấy

khuôn mặt màu xanh của em, ánh mắt của cô ấy lại không hề thay đổi, mà

chỉ có ánh sáng nhu hòa.



Anh trai, thảo nào anh yêu cô ấy. Cô gái này rất giống anh, dịu dàng, kiên cường, luôn cố gắng hết mình.



Nhưng, trời cao biết rõ vận mệnh của anh, mà lại không thể mang tới hạnh phúc

cho anh? Cô ấy bị người máy đưa đi. Khi đó em thầm hạ quyết tâm trong

lòng, tuyệt đối không để mất đi cô ấy.



Dù có phải nhân bản cô ấy cho anh! Cho nên mấy ngày sau khi gặp, em bèn lấy máu và DNA của cô ấy.



Có một vài thứ, em đã có được, nhưng anh lại mất đi. Mà vài thứ khác, anh

đang cố gắng đoạt lấy, em lại không bao giờ nhận được. Vì vậy anh à, chỉ cần là thứ anh muốn, em sẽ cho anh.



Nhưng thì ra em cũng có lúc lực bất tòng tâm như vậy. Rõ ràng đã là hai quân

nhân tràn trề ý chí chiến đấu, rõ ràng đã là hai anh em cùng nắm tay bắt đầu thế giới mới!



Nhưng tại sao lại bị dao nhọn đâm sau lưng?



Trời cao đúng là không muốn thấy người nhân bản sống an lành. . . Giờ đây em không thể gặp lại anh nữa rồi.



Dưới bầu trời trong xanh, đôi mắt của em mờ dần; mặt đất cứng ngắc làm đau

lưng em. Em nằm ngửa trên vùng đất anh từng chiến đấu và bảo vệ, nhưng

lại không nhìn thấy anh.



Loạt đạn không ngừng bắn vào ngực, vào đầu em. Những viên đạn nóng rực cứng

ngắc, như muốn lấp đầy máu thịt trong em, mới có thể chứng minh cái chết của em.



Tôi, vua đại lục Cố Đồng, hôm nay táng thân ở đây. Chết trong một cuộc mưu

sát, chết trong tay người bạn thân nhất. Anh trai, xin đừng đau buồn. Em đã lấy trộm gien để sống ở trên đời, em đã giết chết em trai để có được thân phận vinh quang. Tội lỗi của em không thể dung thứ.



Nhưng cả đời này em đã bảo vệ loài người, chiến đấu vì danh dự của Cố gia. Em không thẹn với gien của mình, không thẹn với dòng họ của mình.



Anh trai, vào ngày giỗ của em năm sau, xin đừng nhắc tới tên thật của em.

Thiếu niên co rúc trong phòng thí nghiệm, nghẹt thở sắp chết bao nhiêu

năm trước; đứa trẻ nhân bản yếu ớt được anh rơi lệ ôm vào lòng đó.



Tôi là Cố Dĩnh, con trai thứ hai của Cố gia.