Anh Hùng Thời Loạn

Chương 63 : Đại lục thất thủ

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Diệp Diễm ngồi trên chiếc ghế trôi lơ lửng trong khoang thuyền cao nhất,

ngón giữa kẹp một điếu thuốc, Gebhuza vẫn lặng thinh ngồi bên cạnh.



Mặt trời ngả về phía tây, mặt biển nhuộm ánh nắng chiều đỏ rực, tạo thành

khung cảnh hùng vĩ tráng lệ. Bầu trời nơi đây trong trẻo hơn bầu trời

Đông Đại Lục vô số lần, sắc trở từ xanh lam đến đen xám, giống như sắc

mặt con người, biến hóa sinh động mà chậm chạp.



Hai người đàn ông thống lĩnh hai đoàn quân lớn ở tiền tuyến vừa mới bàn bạc xong chuyện phòng thủ ở phòng chỉ huy. Diệp Diễm khống chế toàn cục,

Gebhuza tài năng nhanh nhẹn khiến những sĩ quan khác rất khâm phục.

Nhưng họ không ngờ, hai người đàn ông này cả buổi chẳng nói với nhau lời nào.



“Cô ấy còn sống.” Diệp Diễm bỗng nói, giẫm tắt điếu thuốc đã cháy hết.



Gebhuza liếc mắt, trong dáng vẻ hình người, anh bớt vẻ dĩ tợn của màu trắng

bạc, thêm vẻ tuấn lãng ôn hòa. Anh cười ấm áp: “Cô ấy sẽ không chết.” Cô ấy ngoan cường như sắt thép, sao có thể chịu chết dễ dàng được?



Diệp Diễm híp lại mắt: “Đứa bé không còn.”



Gebhuza đang định ngậm điếu thuốc trên tay vào miệng, lập tức dừng lại. Bả vai rộng, thân thể cao lớn lập tức cứng đờ.



Ngày cô bị bắt đi đó, dòng máu đỏ tím chảy dọc chân cô khiến anh không còn

ôm chút kỳ vọng gì nữa. Nhưng hôm nay chính miệng Diệp Diễm chứng thực,

Gebhuza lại thấy hơi khó tin.



“Cô ấy sống là tốt rồi.” Gebhuza hít sâu một hơi thuốc, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười, “Bao giờ cô ấy trở lại?”



Diệp Diễm vươn cánh tay dài ra, vỗ vai Gebhuza, bình tĩnh nói: “Sắp rồi.”



“Đứa bé mất rồi cũng không sao.” Gebhuza hơi thất thần, “Khoảng thời gian đó thân thể của cô ấy cũng không tốt...”



Diệp Diễm nhìn về phía mặt biển.



“Xin lỗi, Diệp Diễm.” Cuối cùng, Gebhuza đưa tay bưng kín mặt mình, giọng

nói của anh toát ra từ giữa những ngón tay màu mạch thô ráp, “Tôi chỉ

nghĩ, cô ấy không đủ quyến rũ, cũng không đủ thông minh. Tại sao tôi lại không chiếm được?”



Diệp Diễm liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh, trong đầu bỗng vang giọng nói bi thương:



“Tôi không biết, tại sao khi mất đi con của anh ta, tôi lại đau khổ như vậy?”



Đôi mắt đỏ ngầu nhắm vào rồi lại mở ra, cho tới bây giờ vẫn luôn yêu nhau

kiên định chưa từng chùn bước. Mà nay, lồng ngực lại gợn cơn đau âm ỉ xa lạ, quấn quanh giày vò. Rõ ràng người cô yêu là anh, kiên cố không thay đổi. Nhưng lời tự giễu của Gebhuza, lại vang dội trong tai Diệp Diễm:



Tại sao tôi lại không chiếm được...



Nhưng đôi mắt sáng tỏ lại không hề do dự. Cô là người phụ nữ của Diệp Diễm,

nhưng e rằng cô cũng đã động lòng với Đinh Nhất, cho dù cô có cải tạo

hoàn toàn, chuyện này cũng không thể thay đổi được.



“Sắp quyết chiến rồi.” Diệp Diễm lẳng lặng nói, “Gebhuza, vì sự phục hưng của loài người và người Hackley, hãy đánh một trận.”



Gebhuza gật đầu: “Hãy đánh một trận.”



Đang định nói những điều anh đã nhận thấy về chiến lực của đối phương ở Tây

Đại Lục, Diệp Diễm lại chỉ há miệng mà không thể cất lời.



Thấy anh bỗng im bặt, Gebhuza nhướng mày: “Sao thế?”


Vera, kẻ phản bội này! Quân đội quyết không đầu hàng! Tuyệt đối không!



Mặc dù trước khi Vera tuyên bố tin tức, đã khống chế phương tiện và quân

đội quan trọng trong thành, song khu dân cư, khu buôn bán và trụ sở của

quân đội vẫn không thể tránh khỏi bộc phát bạo động quy mô nhỏ.



Nhưng lúc này, Nam Thành đã giống như cỗ máy tê liệt, dân chúng và binh lính dù có tức giận, tất cả vẫn nằm trong bàn tay Vera.



Nếu hình ảnh và giọng nói của Cố tướng quân không xuất hiện trước dân chúng lần thứ ba, thành phố này đã thật sự rơi vào trong tay Vera, không ai

có thể xoay chuyển.



Tuyên bố lần thứ ba của Cố tướng quân xuất hiện vào lúc sáu giờ đúng.



Khuôn mặt điển trai của Cố tướng quân chợt xuất hiện trên tất cả thiết bị

thông tin và truyền hình, người máy Vera vừa lúc đứng ngoài quân doanh

nào đó, ra lệnh đóng kín kho đạn dược.



Ánh sáng lóe lên trong không trung, màn hình quân dụng trong suốt đột nhiên phát sáng. Người máy đen bỗng quay đầu, thấy khuôn mặt xanh đậm khổng

lồ trên màn hình.



Giây phút đó, không riêng gì Vera, cả Nam Thành đều tĩnh lặng.



“Tôi là Cố Đồng. Tôi chưa chết.”



Đôi mắt đỏ ngầu của Vera liếc nhìn người đàn ông mặt xanh mắt đỏ trong màn

hình, đại não định nghĩa chính xác: Anh ta không phải là Cố Đồng, anh ta là Cố Thành.



Song...



“Kẻ phản bội Vera, anh giả truyền tin tức tôi hy sinh, mưu đồ bí mật cướp

lấy Nam Thành. Loài người sẽ không tha thứ cho anh, Cố Đồng, Cố gia, sẽ

không tha thứ cho anh. Dân chúng, binh lính, cấp trên của các bạn đã bị

Vera bắt đi. Xin cầm súng của các bạn bảo vệ đại lục của loài người!”



Vera nhìn chằm chằm vào bóng hình quen thuộc trên màn ảnh, bốn phía đột nhiên vang tiếng hoan hô thấu trời.



“Phong tỏa tín hiệu!” Vera ra lệnh, mau chóng, tất cả hình ảnh trên màn hình

sững lại, không có động tĩnh gì nữa. Nhưng người Vera lại vang tiếng máy móc vận hành ồn ã.



Cảm giác quen thuộc choáng váng lại xâm nhập đại não tinh vi của Vera. Nóng bừng và hỗn loạn. Vera khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh quen

thuộc trên màn hình. Đó là Cố Thành? Không, người có khuôn mặt màu xanh

quen thuộc này rõ ràng là Cố Đồng.



Cái tên Cố Đồng này gào thét trong chiếc đầu kim loại như thể thần chú.

Những sóng ngắn và dấu hiệu chớp nhoáng tràn ngập trong vòng quay ký ức.



Loài người sẽ không tha thứ cho anh.... Cố Đồng sẽ không tha thứ cho anh.....



Giết Cố Đồng, cướp lấy Đông Đại Lục... Đây là mệnh lệnh cao nhất...



Anh là vệ sĩ trung thành nhất của loài người... Bảo vệ Cố gia, lấy danh nghĩa hoa lan chữ thập...



Vera, tôi sắp chết. Hãy chăm sóc cho con trai tôi... Nhớ kỹ, chủ nhân của anh là Cố Đồng...



Vera, đừng bao giờ, đừng bao giờ phản bội Cố Đồng, phản bội loài người. Đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh, cho dù hủy diệt, cũng không thể sửa đổi.