Anh Hùng Thời Loạn

Chương 64 : Lăng quân nổi dậy

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Con chip trên não nóng rực, dường như có thể nghe thấy tiếng vụn vỡ như sắp sửa sụp đổ... Có đồ thứ gì đó dần dần tiêu tan. Vera không tự chủ mà

giơ tay lên, dụi đôi mắt mông lung, lại phát hiện bàn tay kim loại có

chất lỏng màu đỏ.



Vera hơi ngẩn ra.



Thân thể quá nóng, tinh thể màu đỏ trên mắt bắt đầu tan chảy. Nước mắt mà loài người nói, chính là như vậy sao?



Người máy Vera, hơi ngẩng mặt lên nhìn màn hình khổng lồ. Khuôn mặt kim loại

màu đen không hề có vẻ tức giận, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuống từ mắt.



Thị vệ máy đứng cạnh thấy vậy mà ngây người, bộ não kim loại không thể giúp nó phân tích chất lỏng màu đỏ này là cái gì?



Tiếng nổ trong cơ thể bỗng im bặt, màu đỏ trong mắt hắn cũng không còn. Chỉ

còn lại hai vệt máu trên gương mặt kim loại, chỉ còn lại ánh mắt màu

trắng trong suốt, nhìn khuôn mặt màu xanh tĩnh lặng trên bầu trời phương xa.



Khói trắng chậm rãi bốc lên từ đỉnh đầu hắn. Thị vệ máy đứng cạnh tiến lên một bước: “Sếp...”



“Đùng!!” Một tiếng nổ lớn, không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, ngọn lửa bỗng

bùng lên, tan xương nát thịt! Trong màn khói dày đặc, người máy màu đen

rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng do mệnh lệnh xung đột, hệ thống bị phá hủy, toàn thân nổ tung!



Thị vệ máy đứng cạnh bị vụ nổ làm chấn thương, ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng cấp trên. Nhưng dưới mặt đất, kim loại đen rải rác khắp nơi.

Người và người máy ở đằng xa rối rít nhìn sang, họ không hề biết kẻ mưu

sát Cố Đồng, kẻ đứng đầu cuộc tập kích này, khi thấy Cố Đồng đã chết rồi còn sống lại, thành ra quá tải mà sụp đổ.



Quân đội người máy mất chỉ huy tối cao, cũng mất người ra lệnh. Còn Thư Bình Nam lập tức bí mật liên lạc với các đội quân, chống cự lại sự đàn áp

của người máy.



Thế cục Đông Đại Lục lại lâm vào hỗn loạn.



Khi tin tức không hề vui vẻ này truyền tới tai Hình Tùng nơi tiền tuyến, vị thống lĩnh này trầm lặng một lúc.



“Quyết chiến!” Hắn nói. Nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, sau đó đánh vào Đông Đại Lục, bây giờ là cơ hội tốt nhất.



“Giải người phụ nữ kia đến tiền tuyến.” Hắn nói, “Kẻ can đảm dám bỏ trốn đó.”



——————————————



Khi tin tức này cũng truyền tới chỗ Diệp Diễm, anh chỉ ngẩng đầu nhìn ánh

mặt trời ấm áp buổi sáng. Mặt biển dịu dàng mà tĩnh lặng, tiếng sóng

biển tựa như tiếng thì thầm của phái nữ.



Anh nhấn nút liên lạc với Gebhuza: “Chắc đêm nay sẽ quyết chiến.”



Buổi tối loài người không thể thấy gì, nhưng người máy lại không hề có trở

ngại. Hình Tùng muốn nhân cơ hội đánh vào Đông Đại Lục, tối nay là cơ

hội tốt nhất.



Hai quân cách đôi bên hai mươi hải lý.



Diệp Diễm đứng trên chiến hạm chỉ huy, phía sau là toàn bộ lực lượng vũ

trang của loài người. Những quân hạm có thể hoạt động trên biển và trên
chiến hạm chỉ huy. Trình Thanh Lam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một

bóng dáng màu trắng bạc đột nhiên đánh về phía một người máy hạng nặng.



Ngực cô hơi thắt lại.



Người máy hạng nặng vốn là cỗ máy giết chóc khổng lồ! Song chiến sĩ màu trắng bạc này không hề sợ sệt, thân thể nhỏ gấp mấy lần vẫn dứt khoát nhào

tới. Lửa đạn không thể tạo thành thương tổn cho người máy hạng nặng, bàn tay chiến sĩ đó bỗng lóe sáng, một thanh đao đột nhiên chém vào cổ

người máy khổng lồ đó.



Trình Thanh Lam liếc thấy một người máy hạng nặng khác đứng sau chiến sĩ trắng bạc, giơ súng máy trên tay lên nhắm bắn.



Nhưng làm sao Trình Thanh Lam có thể để nó bắn viên đạn trí mạng đó?



Chiếc máy bay màu đỏ nhợt nhô lên, xông về phía người máy khổng lồ định đánh

lén. Bóng dánh cường tráng đó đột nhiên va phải máy bay, “Roạt" một

tiếng, cánh tay biến thành chiếc dao nhọn chém sắt như chém bùn, đâm vào bộ chip chỉ huy thân thể của người máy khổng lồ.



“Bùm!”



“Bùm!”



Hai tiếng nổ cùng vang lên, chiến sĩ đánh bại người máy hạng nặng đột nhiên quay đầu, thân thể cao lớn hơn nhân dân bình thường rất nhiều, gương

mặt anh tuấn nổi bật trước sóng biển.



Lửa đạn thấu trời, nước biển cuồn cuộn.



Trình Thanh Lam đứng trên thân thể sụp đổ của người máy hạng nặng, lẳng lặng nhìn anh.



Đôi mắt tím đậm rạng rỡ chói lòa trong đêm đen. Ánh sáng bàng bạc bao phủ

thân thể của vị vua. Chỉ liếc nhìn trong nháy mắt, nhưng như thể kéo dài một năm.



Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt thâm trầm như biển của anh, đằng sau anh, thi thể dân tộc phủ kín một góc biển.



Trong lòng đột nhiên đau nhói. Thì ra đã không còn hận nữa rồi.



Mà có lẽ, chưa bao giờ hận?



Nhưng trong giây phút đó, bóng dáng trắng bạc đó như tên rời cung, chợt

giương cánh bay lên, cô còn chưa nhận ra ý đồ của anh, bóng đen khổng lồ đã ập xuống.



Cô rơi vào lồng ngực lạnh băng có phần quen thuộc. Hai cánh tay cứng ngắc, bàn tay màu trắng bạc khổng lồ ôm chặt cô vào lòng.



Bộ trảo sắc dừng giữa không trung của cô dần dần trở lại thành bàn tay.

Nhưng người đàn ông Hackley cao lớn này gần như ôm trọn lấy cô. Thân thể bị anh ôm bay lên không, hai chân không thể chạm đất, hai tay đành phải ôm lấy lưng anh.



Tấm lưng rộng cường tráng đó rõ ràng cứng ngắc lại.



“Chết tiệt...” Giọng nói trầm thấp của anh như thể truyền tới như thời xa

xưa, “Đôi mắt màu đỏ, hoa lan đỏ. Có phải một giây sau em sẽ đâm thủng

ngực tôi không? Nữ người máy này?”



Nhưng, từ giây đầu tiên khi nhìn thấy em, anh vẫn không dằn lòng được mà ôm em vào lòng.