Anh Hùng Thời Loạn

Chương 66 : Kết thúc

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Phòng tiếp khách.



Bị cắt đứt giữa chừng, sắc mặt tướng quân vô cùng khó coi. Song điều này

cũng không làm trở ngại anh khách sáo gặp mặt kẻ thù lớn nhất, tình địch và cũng là đồng minh Gebhuza của mình.



“Hôm nay tôi sẽ rời khỏi thành phố vương giả, đến từ biệt các người.” Không

nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Gebhuza cũng không tỏ vẻ gì cả.



Cố Thành gật đầu. Dựa theo hiệp nghị trước cuộc chiến, vùng đất Zombie và

vùng đất chết đều thuộc về Gebhuza. Còn Trình Thanh Lam cũng nhường lại

1/3 lãnh thổ ở Tây Đại Lục, giao cho người Hackley sinh sống cấy cày.



Chung sống hòa bình sao? Cố Thành không biết. Nhưng ít nhất lúc Trình Thanh

Lam còn sống, nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ thật sự sẽ như vậy.



Sáng nay, Gebhuza đã nhận được chữ ký Trình Thanh Lam đưa đến, đất đai phì

nhiêu, tài nguyên khoáng sản phong phú, và cả lãnh địa có dây chuyền sản xuất vũ khí và người máy nguyên vẹn, anh chợt hoảng hốt hồi lâu.



Anh và Cố Thành đều hiểu Trình Thanh Lam muốn bảo đảm cho hòa bình. Loài người, người Hackley, và cả người máy.



Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, người phụ nữ mang sắc mặt ửng đỏ xuất

hiện tại cửa phòng khách. Đôi mắt sáng ngời dừng trên người Gebhuza rồi

hơi ngẩn ra.



“Hôm nay tôi sẽ trở về vùng đất chết.” Gebhuza khẽ nói. Dựa theo hiệp nghị

của loài người và người Hackley, từ nay sẽ coi như hai nước độc lập trên đại lục. Song phương mở cửa mua bán nhưng không thể tự do qua lại.



Trình Thanh Lam gật đầu: “Bảo trọng.” Nhưng lại không nói tiếp.



“Món quà của Tây Đại Lục rất hậu hĩnh.” Gebhuza khẽ khom người, “Toàn thể dân tộc tôi muốn cảm ơn em.”



Trình Thanh Lam khoát tay: “Tôi cũng chỉ mượn hoa kính phật.” Một phần ba

lãnh thổ và tài nguyên, nói đưa liền đưa. Ngày nào đó Hình Tùng và Hình

Lăng Y có trở về thật, không biết có làm thịt cô không đây?



“Sau này, nếu có cần đến tộc Hackley...” Gebhuza nhìn cô, thậm chí trên mặt

còn có nụ cười, “Xin mở lời bất cứ lúc nào, công chúa của tôi.”



Rõ ràng là lời cười đùa, nhưng Cố Thành ngồi phía trước trầm tĩnh bất động, trái tim Trình Thanh Lam hơi ngừng lại.



Gebhuza cũng cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn chứa đựng nụ cười: “Tôi đi đây. Tạm biệt.”



Tạm biệt, không gặp lại, tình yêu của anh.



Anh liền quay người đi, từ trong phòng ra đến cửa tự động, đôi chân thon

dài chỉ mới bước chừng năm sáu bước. Song anh lại cảm thấy như có người

đuổi theo, bước chân bình tĩnh bước ra khỏi cửa chợt tăng nhanh.



Vội vã đi dọc theo lối mòn trong vườn hoa của dinh thự họ Cố. Lần đầu tiên

anh đến đây là để trộm vật chất tinh nguyên. Lần thứ hai là kết thành

đồng minh với loài người. Lần thứ ba, cuối cùng đại lục cũng hòa bình,

cuối cùng tộc Hackley cũng độc lập. Mà cô vẫn không thuộc về anh.



Nhưng phía sau có tiếng bước chân. Giọng nói mềm mại của người phụ nữ kia

vang lên: “Đinh Nhất, tôi vốn dĩ muốn giữ lại đứa con đó.” Nhưng mà


Hai người lại im lặng.



Một hồi lâu, Trình Thanh Lam bỗng cất tiếng trong bàng hoàng: “Anh ấy là người nhân bản, từ nhỏ đã vậy.”



Gebhuza giật mình, tuy lờ mờ đoán được kết quả này, nhưng nghe chính miệng cô nói ra dĩ nhiên trong lòng anh chua xót.



“Anh ấy là người nhân bản của Cố Đồng. Cho nên không thể sống quá ba mươi

tuổi. Chúng tôi vốn cũng không biết. Có điều là sau khi anh ấy ba mươi

lăm tuổi thì bắt đầu rụng tóc, bắt đầu đau, không tìm ra bất cứ nguyên

nhân nào. Cho đến khi lấy được DNA của Cố Đồng kết hợp với anh ấy mới

phát hiện giống nhau như đúc.”



Người nhân bản vốn thiếu sót, DNA sao chép không thể sống quá ba mươi tuổi.

Đây là sự thật mà chuyên gia y học đều biết. Cố Thành chịu đựng được đến ba mươi bảy tuổi mới qua đời đã là một kỳ tích.



Cho nên mới phải bị gia tộc quyết đuổi giết, cho nên gien của anh mới có thể hoàn toàn khống chế những Zombie được đưa vào virus có gien của Cố Đồng... Tất cả, tất cả đều đã có đáp án. Song anh lại chẳng còn ở đây.



Gebhuza lẳng lặng nói: “Em đừng đau khổ, chúng ta cuối cùng sẽ chết. Có điều anh ta đi trước một bước thôi.”



“Đúng vậy đó...” Trình Thanh Lam cười chua xót. Nụ cười tản mạn kia khiến lòng Gebhuza bắt đầu trào dâng nỗi bất an.



“Đừng nên nghĩ bậy bạ.” Gebhuza trầm giọng nói, “Em còn phải nuôi dưỡng hai

đứa con của anh ta thành người. Nếu như không tìm được cách giải quyết,

hai đứa nó cũng sẽ chết ở tuổi ba mươi sao? Em đừng hòng rời đi không

chịu trách nhiệm!”



Thân thể Trình Thanh Lam bỗng chấn động, đôi mắt đỏ ngầu ảm đạm. “Anh nói

rất đúng. Tôi không thể để chúng cũng gặp phải đau đớn như vậy.”



Lúc này lòng Gebhuza mới hơi yên lại: “Yên tâm, tôi đã không còn là thằng

nhóc bị thù hận che mờ mắt năm đó nữa. Tôi sẽ không bắt buộc em làm bất

cứ chuyện gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ em và con của em. Đây là nguyện vọng

của anh ta. Cả tộc Hackley sẽ dốc hết sức bảo vệ dòng máu của anh ta.”



“Cảm ơn.” Trình Thanh Lam cười khổ, “Anh ấy thật khờ, trăm phương nghìn kế muốn tôi sống sót. Không tiếc kéo anh vào.”



Trong lòng Gebhuza chấn động, đầu óc vang lên di ngôn của Cố Thành: “Trong lòng cô ấy có anh... Tôi và anh đều biết...”



Bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy giữa trời xanh tuyết trắng, đôi mắt đỏ ngầu trên

khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn trầm tĩnh động lòng người như vậy. Thế

nhưng Gebhuza không dám nhìn chằm chằm vào cô, ngẩng đầu nhìn bông tuyết nhỏ bé lạnh lẽo từ từ rơi, hơi thất thần đáp: “Ừ, thật là khờ.”



Mười năm trước người phụ nữ nhẫn tâm này kiên quyết dứt khoát đi theo người

đàn ông khác. Mười năm sau cô đau đớn không nơi nương tựa cô độc một

mình, thế nhưng anh vẫn không thể chân chính kề cận cô.



Mà cuối hành lang, vị anh hùng bất thế đã mãi mãi ngủ say. Chỉ có chú chim đen và bông tuyết trắng lướt qua tấm bia đá màu xanh trắng.



Trong cảnh tượng mênh mông tĩnh lặng, cô bé bán thú dũng cảm kéo em trai nhỏ

tính cách trầm tĩnh, quỳ xuống trước mộ cha. Hai đứa trịnh trọng thề sẽ

bảo vệ lãnh thổ loài người, tiếp nối vinh quanh và trách nhiệm của Cố

gia bằng máu và ý chí của mình.