Anh Hùng Thời Loạn

Chương 67 : Yêu không nói bằng lời

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Đó là năm năm sau khi Cố Thành qua đời.



Gebhuza đã hoàn toàn gia nhập vào cuộc sống của họ, lặng lẽ gắng sức sắm vai “Người cha” và “Người bảo vệ”. Về chuyện huấn luyện quân đội loài người, anh giúp đỡ Thư Bình Nam không hề e ngại. Còn chuyện huấn luyện sức chiến đấu của hai đứa bé, anh giám sát nghiêm túc. Cũng bởi vì thái độ kiên quyết ủng hộ của hoàng tộc Hackley nên xã hội

loài người không hề dị nghị với vấn đề huyết mạch Cố gia sẽ kế thừa

quyền thống trị đại lục trong tương lai.



Thậm chí lúc mười bốn tuổi con gái lớn Cố Thiển dẫn bạn trai về nhà cũng bị

Gebhuza dùng ánh mắt nghiêm nghị xoi mói và đánh giá.



Con trẻ trưởng thành cần phải có nhân vật người cha này. Đây là nguyện vọng của Cố Thành và được Trình Thành Lam ngầm đồng ý.



Có điều là đến hôm nay, ngay cả Cố Thiển cũng không nhìn được nữa.



Trên bàn cơm tối cô con gái xinh đẹp có thể khống chế gien thú ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ tái giá đi. Để Gebhuza làm chồng của mẹ.”



Chiếc đũa trên tay Trình Thanh Lam rung lên, gương mặt vẫn xinh đẹp như lúc

ban đầu nở nụ cười: “Chưa từng thấy đứa con gái nào như con.”



Cố Thiển vỗ vỗ em trai đang yên lặng ở bên cạnh: “Cố Dĩnh cũng cho là thế.”



Cậu nhóc mới vừa mười tuổi nhưng lạnh lùng bức người giống hệt cha mình khẽ nhíu mày, gương mặt láng mịn trắng nõn: “Không bằng cha.” Giọng trẻ con non nớt nhưng lại có vẻ lạnh tanh, “Nhưng miễn cưỡng đạt yêu cầu.”



Trình Thanh Lam cười: “Lo cho tốt chuyện của các con đi! Cố Dĩnh, con còn nhỏ, không được học theo chị có bạn trai.”



Đứa em trai cùng cha có lúc giống như một đứa trẻ, lông mày nhướng lên,

giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Tại sao con phải có bạn trai?”



Lúc này Trình Thanh mới phát hiện mình nói nhầm, Cố Thiển bên cạnh cười ha

ha, nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, em con chẳng thuận mắt đứa con trai con gái nào trong xã hội loài người đâu.”



Cố Dĩnh liếc nhìn chị, gỡ gạc: “Tự tạo ra một người bầu bạn hoàn mỹ là được!”



Cố Thiển tính tình thẳng thắn vẫn cười nhạo em trai nói lời điên cuồng,

Trình Thanh Lam toát mồ hôi lạnh, trẻ con không kiêng kị, trẻ con không

kiêng kị.



------------------------



Cơm nước xong hai đứa nhỏ đi làm bài tập về nhà của mình.



Ánh nắng chiều nhuộm bầu trời Nam Thành thành sắc vàng rực rỡ vụn vỡ, dinh

thự to lớn họ Cố chìm vào tĩnh lặng. Trình Thanh Lam ngồi trong khoang

thuyền trôi lơ lửng trong không trung, quan sát hoàng hôn mênh mông của

Nam Thành.



Chẳng biết từ lúc nào, phía sau có thêm hơi thở một người.



Trình Thanh Lam đang ngủ mê lập tức tỉnh lại, bầu trời bốn phía chỉ còn một

màu đen nhánh, ánh sao thưa thớt le lói trên bầu trời, vô cùng tĩnh lặng động lòng người.



Một đôi tay mạnh mẽ chậm rãi vòng qua hông cô từ phía sau. Cô không quay

đầu lại, đôi môi lạnh lẽo của người nọ đã khẽ hôn lên mái tóc dài của

cô.



“Sao lại đến vào lúc này?” Cô mặc cho anh ôm vào lòng, được rồi, quanh thân

cô lạnh lẽo nên luyến tiếc vòng ôm có thể nương tựa này.



“Xế chiều tuần tra biên cảnh với Thư Bình Nam.” Anh nói, “Một lát còn phải

tiếp tục họp.” Gương mặt anh áp vào cô, phát hiện ra vô cùng lạnh lẽo,

lập tức cau mày: “Lạnh à?”



Cô lắc đầu.



Anh nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn tám giờ nhưng đêm mùa thu lại lạnh lẽo.

Khoang thuyền trôi lơ lửng cũng khá lớn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, có


Dưới ánh đèn êm dịu, cô vô số lần bị anh ném lên đỉnh núi, khi mở hai mắt ra chỉ thấy anh vẫn kịch liệt tấn công, chỉ thấy tấm lưng nở nang màu mạch của anh chảy mồ hôi trong suốt dưới ánh đèn treo. Anh vùi đầu chạy nước rút, cảm nhận được ánh mắt của cô liền ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sâu

lắng càng rực rỡ lóa mắt hơn bất cứ đá quý nào.



“Anh yêu em, Trình Thanh Lam.” Anh bỗng ôm siết lấy cô, thân thể kiên cường của anh khẽ run lên.



Lời của anh rất nhẹ, có lẽ lúc này anh cũng không còn chút sức lực nào mềm

rũ đè lên người cô. Có điều câu vô thức nói ra lại như một ngọn lửa

trong nháy mắt thiêu đốt Trình Thanh Lam. Một dòng nhiệt bị đèn nén

không biết dâng lên từ đầu, dòng nhiệt bị xem thường chậm rãi buông thả, chảy qua thân thể cô, vào trong tim cô.



Ngọn lửa rừng rực như vậy cũng dấy lên từ trong thân thể cô, hòa lẫn với anh. Cô biết tối nay anh nồng nhiệt và kích động, biết dưới tiếng nói hài hước của anh là âm thanh

run rẩy. Lần đầu tiên hai người trao đổi linh hồn hợp nhất với xác thịt đã để anh chờ đợi rất nhiều năm.



“Em yêu anh, Đinh Nhất.” Cô đưa tay ôm lấy tấm lưng đang lên xuống bởi hơi thở dồn dập.



Người đàn ông vùi trên người cô trong nháy mắt như bị làm phép đứng yên, ngay cả hơi thở cũng chợt dừng lại. Đầu của vua Hackley kiêu ngạo cứ thế gục trên đầu vai cô, không nhúc nhích, cho đến giờ hai mắt kiên cường khô

cạn thậm chí có dòng nhiệt cuồn cuộn chảy xuống.



Ngày dự sinh của Trình Thanh Lam là tháng ba đầu xuân.



Đối với khái niệm trong quá khứ của cô thì bốn mươi tuổi đã là sản phụ cao

tuổi, nhưng đối với tuổi thọ một trăm năm mươi tuổi trở lên của loài

người bây giờ thì thật ra cô vẫn còn trẻ tuổi.



Xã hội loài người và tộc người Hackley vô cùng coi trọng sự ra đời của đứa bé này, hơn nữa... không biết tính sao.



Song bất cứ kẻ nào cũng không có cách ngăn cản vua Hackley và tổng thống lĩnh người máy sinh ra đứa trẻ lai này.



Ngày này cuối cùng đã tới.



Vua Hackley vài năm trước đã sớm cày cấy tỉ mỉ trong hậu cung, mười năm đã có tám đứa con trai. Nhưng mà lại lần đầu tiên đứng ngồi không yên ngoài phòng sinh, bị Cố Thiển và Cố Dĩnh cười nhạo.



Quá trình sinh thật ra cũng rất nhanh. Trình Thanh Lam ý chí kiên cường thậm chí không hét lên tiếng

nào, đứa bé được tia sáng bạc bao trùm cũng đã nằm trong tay Gebhuza.



Có điều là...



“Lão đại, hóa ra người Hackley của chú đẻ trứng à?” Cố Thiển khó tin kêu lên.



“Có JJ... là em trai à....” Cố Dĩnh đánh giá cẩn thận.



Gebhuza lặng im một chút rồi nói: “Tộc chú không đẻ trứng. Còn nữa, cái kia

không phải là JJ, con nhìn ngược rồi. Đó là râu của con bé...”



Sắc mặt Trình Thanh Lam hơi trắng bệch nằm trên giường sinh, lọn tóc ướt đẫm mồ hôi. Gebhuza lập tức bế con

đến cạnh cô: “Là con gái.” Thấy cô nhíu mày liền lập tức giải thích:

“Chuyên gia nói vật chất tinh nguyên tự phát ra bảo vệ con bé, cho nên

mặt ngoài thân thể có màng bảo vệ. Hai ngày nữa sẽ biến mất.”



Vừa dứt lời con bé toàn thân màu trắng bạc sáng lấp lánh được tấm màng màu tím bạc nhẹ nhàng bao trùm chậm rãi mở hai mắt ra.



Hai mắt thật to, màu đen tinh khiết. Cánh tay bé nhỏ mềm mại khẽ giơ lên,

thoáng cái đã đâm vỡ màng bảo vệ, bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt ngay lấy

cánh tay Trình Thanh Lam.



Bé không lên tiếng, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn Trình Thanh Lam rồi cười.



Trong lòng Trình Thanh Lam mềm mại vô cùng, hai mắt nhất thời tỏa sáng rực rỡ: “Gebhuza, con bé cười rồi, cười rồi!”



Cố Thiển và Cố Dĩnh bên cạnh lập tức nhào đến trêu đùa em gái nhỏ. Thế

nhưng Gebhuza gắng sức cũng không bước nổi, đứng tại chỗ ngốc nghếch

nhìn Trình Thanh Lam đang cười.