Anh Hùng
Chương 103 : Nàng là nữ nhân ta
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Tất cả mọi người trong Đồ Sơn thành đều đang vô cùng vui mừng. Thiếu chủ thành hôn, tất cả mọi người đều được phát quà mừng, mọi người mong thiếu chủ cưới thêm nhiều vợ a.
Nhưng mà khác với mọi người đang vui sướng, Mộng Hương đang vô cùng đau khổ. Bao năm qua, nàng luôn vui vẻ cưởi đùa không ngừng. Nhưng hôm nay mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nàng không biết điều gì sẽ đợi nàng trong ngày mai. Nhưng nàng tin rằng đó không phải hạnh phúc. Bởi vì cuộc hôn nhân này không phải do nàng lựa chọn, nên nàng không thể hạnh phúc.
Lúc này, quản gia vô cùng đắc ý nhìn mọi người, hắn bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng. Chỉ nghe thấy quản gia lớn tiếng nói:
-Tân lang, tân nương phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Ngay lập tức, vang lên những tiếng hoan hô rầm trời, tất cả mọi người đều nhìn đôi tân lang tân nương, cùng đợi bọn họ hoàn thành nghi thức cuối cùng này. Mộng Hương cười thảm, tất cả mọi chuyện đã trở thành sự thật, thế sự vô tình. Chỉ thấy hai ả nha hoàn đỡ Mộng Hương đứng đối diện với Bá Dục, bắt đầu phu thê giao bái. Ngay khi tất cả mọi người đều đang mong chờ ngóng nhìn, cùng chuẩn bị phát ra lời chúc mừng thì một cỗ uy thế trấn áp thiên địa toả ra, bao phủ toàn bộ quảng trường.
Oanh!
Hùng vừa đi tới, bỗng dưng Trấn Thiên Bi lao nhanh khỏi người hắn rồi bay hướng lên cao bình đài. Hắn vội vàng đuổi theo.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi nghi lễ cuối cùng thì thấy một viên đá to như trái bóng lao thẳng tới lễ đường.
-Có thích khách!
-Mau ngăn nó lại.
Một cao thủ Võ Thánh hô to rồi tung đấm tới Trấn Thiên Bi.
Bùm! Nắm tay tên thị vệ vỡ nát, phun máu bay đi.
Vào lúc này, quảng trường loạn lên, cao thủ ùn ùn kéo lên chặn quả bóng lại. Có vô số người bị đụng bay.
Bá Dục vận chuyển linh lực tấn công Trấn Thiên Bi, hắn quát to:
-Súc sinh tìm chết?
Phanh! Bá Dục bị oanh bay lộn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững được, cánh tay hắn run rẩy, máu rỉ ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì quả bóng nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tin xông tới tân nương, do tốc độ thực sự quá nhanh nên đám người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một bóng trắng, Trấn Thiên Bi đã vụt tới.
Ngay cả Võ Thánh cũng bị oanh nát, Mộng Hương bị phong bế linh lực mà bị oanh trúng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn, thậm chí có người nhắm mắt lại không dám nhìn.
Nhưng cảnh tượng đó không xảy ra......
U U!
Trấn Thiên Bi bay tới cọ cọ vào Mộng Hương như muốn lấy lòng nàng.
Hùng vừa chạy tới gần, ngửi mùi hương quen thuộc từ tân nương. Hắn liền lao nhanh ôm tân nương vào lòng rồi đánh bay hai ả nha hoàn ra xa.
Trong nháy mắt, mọi người dại ra, tình huống gì đây. Một cục đá nổi điên đả thương người, bây giờ tân nương cũng bị người khác ôm.
Ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thanh niên đang ôm tân nương. Chỉ thấy thanh niên này bộ dáng hơn 20 tuổi, toàn thân áo trắng, tuấn mĩ tuyệt luân, nhất là đôi mắt đen láy kia, như trải qua tang thương muôn đời. Mọi người xì xào bàn tán:
-Từ giờ nàng là nữ nhân của ta.
Mộng Hương xụi lơ hổn hển quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.
-Tiểu tử này háo sắc như vậy!
-Lúc này mà vẫn ôm ôm ấp ấp được.
-....
Đám đông xì xào.
Bá Thiên nhìn Hùng vẫn còn thời gian tán gái, khuôn mặt lão tím tái. Lão giận điên lên nhưng không làm gì dược hư ảnh chân long.
Thương -- một tiếng, âm thanh vang vọng thiên địa, lúc này một thân ảnh sâu trong Bá gia đã đứng lên, trường thương trong tay vung mạnh, một thương đâm thẳng, không màu mè hoa mĩ gì, chỉ như động tác đâm bình thường. Trường thương hoành không, xuyên qua không gian, đâm tới hư ảnh chân long, dưới một thương này thần ma đều phải lui bước.
-Hư Thần!
Cảm nhận uy thế khủng bố kia, Hùng ngưng trọng nói.
Vút vút vút...
Ầm!
Dưới một thương này hư ảnh bị oanh phá.
Từ sâu trong Bá gia có một nam tử đi ra, một nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên rất nghiêm túc, mắt như sao, anh lãng tuấn khí, cho dù tuổi của hắn đã lớn thì vẫn có mị lực kinh người. Thời điểm nam tử trung niên này bước tới, hắn đi một bước thương ảnh toả ra tứ phía, mỗi bước hạ xuống như giáng một thương xuống thiên địa, như muốn đạp thiên địa dưới chân, binh khí tất cả mọi người tại đây run rẩy, nứt vỡ. Hắn đứng thẳng tắp trên bầu trời lại càng chói mắt, hắn giống như một ánh trăng sáng trong bầu trời đêm, giống như cây thương khổng lồ chống đỡ đất trời.
Nam tử trung niên trầm lặng, mặt mày uy nghiêm, hai mắt nhìn thẳng, ngực hơi ưỡn lên. Hắn mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa, dường như trong thiên địa không có gì bằng hắn cả.
-Thần thương vô địch – Thông Thiên.
Nhìn thấy nam tử trước mặt này, gia chủ Tô gia, thì thào nói:
-Truyền thuyết kể rằng, khi Bá Hoàng còn trẻ cũng không thể đánh bại người này. Hai người chiến với nhau ngàn năm bất phân thắng bại. Về sau kết nghĩa anh em. Bao năm qua, hắn vẫn ở lại bảo vệ Bá gia.
Lúc này, Thông Thiên hướng tới Hùng hỏi:
-Đại nhân có phải người yêu của Thiên Đạo?
Oanh!
Đám đông sợ hãi ngã ngửa.
Tê! Tên này quá trâu rồi, Thiên Đạo cũng bị hắn hủy hoại. Ngưu a.