Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 10 : Lễ tang

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Thời tiết u ám liên tục mấy ngày liền nhưng lại không mưa được. Hôm nay sau khi đi làm về, Phó Bắc Thần lái xe đến Hậu Đức đường.



Hậu Đức đường là một cửa hàng trong hàng thuốc bắc ở ngõ Diên Linh, thành phố Thanh Hải. Cửa rất nhỏ, là hai cánh cửa gỗ kiểu xưa sơn đen. Cái vòng đồng trên cửa xỉn màu, có gỉ sét, trông khả cổ. Nhưng đi vào thì bên trong khác hẳn.



Ngoài cùng là một hiệu thuốc, những giá ngay ngắn bày thuốc bắc, mùi thuốc ngập tràn. Đằng sau là chỗ khám bệnh, sẽ có bác sỹ định kỳ ở đó. Sau nữa là nơi sắc thuốc. Bên cạnh nó có một cái viện nho nhỏ, là chỗ ở của Hà Phác:chủ tiệm.



Hà Phác là bạn nối khố của Phó Bắc Thần, năm đó hai nhà cùng ở trong một khu đình viện rộng ở ven hồ.



"Sao hôm nay lại rảnh rang tới tìm tôi thế bạn Phó bận bịu?" Hà Phác rót một chén trà cho Phó Bắc Thần rồi hỏi.



Phó Bắc Thần cầm chén lên uống một ngụm: "Thay bà tôi tới thăm cậu."



"Tôi lúc nào cũng thấy cậu không hề bình thường."



Phó Bắc Thần nghiêng đầu nhìn anh ta, "Lần nào cũng nói câu này, không thấy chán à?"



"Nói xấu người khác thì chán sao nổi?" Hà Phác bỡn cợt, "Cậu ấy à, từ nhỏ đã một vẻ nghiêm túc đến mức làm người khác tức điên, lúc đầu tôi còn tưởng cậu giả vờ trầm lặng, cố tình bám theo để xem bao giờ cậu mới lòi đuôi."



Phó Bắc Thần không đáp, Hà Phác bèn tiếp tục chọc ngoáy: "Ai mà ngờ cứ theo theo mãi rồi lại sinh tình. Lúc đầu tôi hăm hở như Tề Thiên đại thánh, sau chơi với cậu lại chẳng ra người ra ngợm nữa, lại còn muốn làm thầy thuốc. Cậu nói đi, có phải cậu tranh thủ lúc tôi không để ý rồi bỏ bùa gì đúng không?"



Tất nhiên Phó Bắc Thần không thèm để ý đến những lời trêu chọc của anh bạn, anh chỉ uống trà rồi chầm chậm nói: "Năm đó tôi chẳng ngờ cậu còn chăm chú đọc chồng tài liệu y học của bà hơn cả tôi. Hậu Đức đường này của cậu giờ cũng coi như có tiếng, thật tốt."



"Hiếm khi mới được mấy vị bề trên coi trọng, chịu chỉ dạy cho, nên tôi dự định cả đời này sẽ phát triển sự nghiệp trung y." Hà Phác nửa đùa nửa thật, "Sao? Tôi nghĩ bà chúng ta ở trên trời nhất định sẽ rất cảm động."



"Ừ. Không uổng công bà thương cậu. Đông chí năm nay nhớ tới nói chuyện với bà."



"Nói chuyện gì? Chà, nói lúc nào cậu lấy vợ đi, chắc chắn bà sẽ vui lắm!" Hà Phác hớn hở vỗ tay.



"Tôi cũng hứng thú lắm đây." Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn lá trà trong chén khiến người ta không nhìn được ánh mắt anh, "Phiền cậu hỏi bà cho kỹ."



***



Tối đó Viên Viên đang vội viết bản thảo thì chiếc di động trên bàn chợt vang, cô lấy qua nhìn, là mẹ gọi. Viên Viên liền nhận máy: "Mẹ." Đầu bên kia truyền đến giọng nói thì thào yếu ớt của Đới Thục Phân: "Viên Viên, bà nội mất rồi."



"Dạ??" Cô lập tức cảm thấy cảm xúc hỗn loạn. Bà nội chưa bao giờ cho cô mảy may chút ấm áp của tình thân, thậm chí còn là nguyên nhân chính mà cô và mẹ phải xa cách, nếu nói không hận thì không phải, nhưng giờ bà qua đời thật rồi, cô lại thấy buồn khó tả bằng lời.



Đới Thục Phân bảo cô mai về, nhưng cúp điện thoại xong Viên Viên càng ngày càng không yên tâm, cuối cùng cô cầm túi cùng điện thoại rồi chạy ra ngoài.



Viên Viên chạy ra khỏi tiểu khu, lưng chảy đầy mồ hôi. Do khu vực này đã lâu đời nên đèn điện không sáng lắm, cô đứng ở bên đường sốt ruột đợi xe taxi. May mà ở đằng xa có đèn xe xuất hiện, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cô liền xông lên hai bước chặn lại. Đó là xe tư nhân nên không dừng, lướt nhanh qua người cô, thậm chí còn suýt thì đâm phải.



Giây tiếp theo cô bị một người kéo mạnh về sau!



Viên Viên hết hồn, quay lại nhìn, không ngờ là một gương mặt rất quen: "Phó Bắc Thần?"



Sau khi Phó Bắc Thần rời khỏi Hậu Đức đường, anh bèn lái xe tới đây. Anh đã ngồi trong xe rất lâu, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Lúc mở mắt ra thì thấy cô đứng ở ven đường trước mặt cản xe. Anh hơi bất ngờ, mở cửa xe đi về phía cô. Vì giây trước thấy suýt nữa thì cô xảy ra chuyện nên sắc mặt anh không ổn lắm, giọng nói cũng lần đầu tiên nghiêm nghị trước cô: "Có vội nữa cũng không được chặn xe như vậy!"



Viên Viên bất chợt túm chặt lấy tay anh: "Phó Bắc Thần, Phó Bắc Thần!"



Anh ngẩn người.



"Phó Bắc Thần, anh đưa em về nhà được không? Ngay bây giờ! Về quê em!" Cô giống như túm được một cọng rơm cứu mạng vậy, bấu chặt lấy tay anh.



Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi đó tràn đầy sự khẩn thiết, trái tim anh như bị bóp nghẹt, anh thầm hít sâu một hơi sau đó đưa cô lên xe.



Anh không hỏi lý do, vẻ mặt cô như vậy chắc chắn là nhà xảy ra chuyện.



Cô nói nhà cô ở thị trấn Ngọc Khê.



Thị trấn Ngọc Khê... Nơi đó anh từng tới một lần.



Xe chạy như bay trên đường. Lúc Viên Viên xuống xe liền nhìn thấy cửa sau nhà mình đang mở, đi vào bèn thấy rất nhiều hộ hàng xóm đang tập trung ở nhà mình.
Cô ngẩn người, đại sư trọc đầu này là bạn cùng lớp tiểu học của cô thật...



Đới Thục Phân cũng không thể ngờ được: "Sư là Tiểu Tề?" Bà vẫn nhớ bạn cùng lớp của con gái mình, cậu này còn tới nhà chơi mấy lần.



"Vâng dì ạ."



Sau đó Khương Tiểu Tề chỉ dẫn cho hai người, Viên Viên chào bà nội lần cuối ở Địa Tàng điện. Nhân lúc Đới Thục Phân và một vị hòa thượng đi làm một số nghi thức, Viên Viên nhìn Khương Tiểu Tề rồi bật cười khúc khích.



"Khương Tiểu Tề, đúng là cậu thật!"



"A di đà phật, sao mà giả được."



"Xin lỗi, tớ đang bị cảm." Viên Viên che miệng rồi bước lui ra một bước, lại nói tiếp, "Tớ còn nhớ ngày nhỏ đi học lên nói "Nguyện vọng của tôi", có bạn nói muốn làm nhà khoa học, có bạn bảo làm nhà văn, làm họa sỹ... chỉ có cậu lên liền nói muốn làm hòa thượng. Ai cũng cười nghiêng ngả, không ngờ chúng tớ trưởng thành đều làm người phàm phu tục tử, mà chỉ mình cậu xuất gia thật."



"Làm gì cũng phải làm tới cùng, hì hì."



"Ngày trước không thấy cậu giỏi văn, không ngờ làm hòa thượng lại mở miệng ra văn vẻ thế." Cô thấy buồn cười, sau lại hỏi thêm: "Làm hòa thượng thấy thế nào?"



"Cũng được, quan trọng nhất là lục căn thanh tịnh, không ai làm phiền đến mình nữa. Tiếc là không được ăn thịt thì khổ lắm." Khương Tiểu Tề đùa đùa.



Nếu cạnh họ có người không hiểu rõ tình huống mà nghe được câu này có lẽ sẽ thấy vì hòa thượng đây không đứng đắn. Tuy nhiên chỉ có Viên Viên biết câu nói của cậu ta hàm chứa bao nhiêu đắng cay.



Sau khi Khương Tiểu Tề ra đời không lâu thì mẹ cậu mất, ba cậu rất bao lực với cậu, hơi một tí là đánh rồi chửi. Quần áo cậu mặc tới trường đều rách lỗ chỗ. Hồi lớp ba, Viên Viên và cậu cùng bàn, cô tốt bụng thỉnh thoảng mang quần áo rách của cậu về nhà nhờ mẹ vá, lại cũng hay kéo cậu về nhà mình ăn cơm vì lúc trên lớp cô nghe tiếng bụng cậu réo.



Nhìn vẻ mặt Viên Viên từ xán lạn chuyển sang buồn bã, Khương Tiểu Tề nhanh nhẹn đổi chủ đề: "Sao? Nếu mình bảo là làm vui lắm thì cậu cũng muốn làm sư?"



Viên Viên khẽ cười, trong lòng vẫn còn hơi buồn nên cô không lên tiếng nữa.



"Mình thấy mặt cậu phơi phới tình yêu thế kia, thôi khỏi làm." Khương Tiểu Tề vừa nói vừa chỉ sang hướng tây bắc, "Bên đó có mấy căn phòng dùng để các thí chủ thi thoảng tới ở một hai ngày. Tuy hiện tại mình đã xuất gia, nhưng nể tình cậu với mình là thanh mai trúc mã, sau này cậu có chuyện gì không vui thì vẫn có thể tới tìm. Mình miễn phí cho cậu một gian mà thiền. Thế nào, thấy mình tình nghĩa chưa?"



Viên Viên buồn cười, cô nói: "Hình như tớ cũng hơi đoán được sao cậu tuổi còn trẻ thế mà lại có thể làm sư đón khách rồi."



Khương Tiểu Tề vội vã giơ ngón trỏ lên miệng, suỵt suỵt rồi nói: "Vạn sự tự mình biết là được, đừng có vạch trần tớ, ha ha." Sau đấy cậu ta hỏi cô, "Có lẽ mẹ cậu vẫn bận thêm một lát nữa, để mình dẫn cậu đi dạo nhé?"



"A di đà phật, xin tuân lệnh."



Cô nhớ lại khi còn nhỏ hay được mẹ đưa đến đây cầu Phật, cầu bình an, cầu chuyện học hành. Nhưng sau khi lớn lên cô không còn đi cầu thường xuyên nữa. Cô cho rằng tin Phật là đi bố thí, giúp đỡ cho người chứ không phải là đi cầu xin được gì đó. Cô nói cách nghĩ của mình cho Khương Tiểu Tề, cậu ta liền khen ngợi: "Có tuệ căn."



Đúng lúc này thì di động của cô vang. Viên Viên lấy ra xem, là Phó Bắc Thần, cô liên vội bắt máy.



"A lô?" Giọng của cô hơi khàn nhưng không nặng lắm.



"Bị cảm?" Phó Bắc Thần tức khắc nghe ra.



"Ừ..."



Đầu kia điện thoại ngừng một lát rồi tiếp: "Có triệu chứng gì?"



"Sốt nhẹ, nhưng lại thấy lạnh, còn chảy nước mũi suốt... Mũi em hơi viêm."



"Nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều vào."



"Vâng."



Hai người nói thêm đôi ba câu. Lúc gác điện thoại, Viên Viên mới ngớ ra, cuộc điện thoại này của anh hình như chẳng nói chuyện gì quan trọng cả, như chỉ gọi để hỏi thăm cô?



Sau đấy cô nghe Khương Tiểu Tề lên tiếng: "Thí chủ Trình Viên Viên, thí chủ cười tới mức sắp thành Phật Di Lặc rồi đó."



Thật ra trong lòng cô vẫn còn chút buồn vì bà qua đời, nhưng mấy câu nói của Phó Bắc Thần đã tạm làm nhạt bớt buồn bã trong lòng cô.