Anh Luôn Ở Bên Em
Chương 9 : Con ông cháu cha khiêm tốn
Ngày đăng: 13:15 19/04/20
Trình Bạch gặp Thẩm Du ở trong bệnh viện. Tên hai người thường được xếp cạnh nhau trong đại học H, đều là nhân vật thời sự từng nổi tiếng trong trường.
Về Thẩm Du, ba mẹ cô đều là giảng viên cao đẳng Trùng Khánh, không chỉ di truyền sang cô một dung mạo như hoa, mà còn dạy cô phải độc lập và cố gắng từ nhỏ. Vậy là từ đó tời giờ, xét về dung mạo, thành tích hay khả năng, cô đều hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Tuy nhiên thời cấp ba lúc điền nguyện vọng, một chuyện ngớ ngẩn đầu tiên trong đời cô xảy ra:cô so nhầm quyển sách nguyện vọng năm ngoái. Kết quả rõ ràng là đã điền mã ngành kinh tế, cuối cùng lại được khoa vật lý gọi. Cô không muốn học lại nên đành phải đi học lý. Do sự kháng cự với vật lý từ trong nội tâm nên cô toàn nằm ngủ trong ký túc chứ kiên quyết không lên lớp. Đến tận một ngày, cô trốn học vào thư viện rong chơi và tiện tay mượn luôn về cuốn "Truyền kỳ Chu Đôn Cố" lẫn trong đống toàn tiểu thuyết. Cô đọc mà mê cả người. Cô cứ nghĩ đấy là tiểu thuyết nên muốn tìm những đầu truyện khác cùng tác giả, không ngờ vị tác giả này lại chẳng hề viết tiểu thuyết mà lại là một giảng viên! Từ nhỏ Thẩm Du chưa từng tôn sùng bất kỳ ai, vị giáo sư Phó Gia Thanh lại làm cô phục sát đất, đến mức cô còn lập ra mục tiêu phải làm nghiên cứu sinh của ông. Sau đó, cô bắt đầu lên lớp đều đặn, học tập và chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Số chuyện quái lạ trong trường đại học S lại thêm một chuyện:Nữ thần khoa vật lý hàng ngày chạy tới khoa tiếng Trung ôn tập.
Đến khi Thẩm Du đỗ vào đại học H và chọn người hướng dẫn, do từ năm ngoái Phó Gia Thanh chỉ hướng dẫn tiến sỹ nên cô không nằm trong danh sách được chọn. Thẩm Du lại ngang ngạnh, không phải ông thì không thèm làm nghiên cứu sinh nữa dẫn tới tình hình lúc đó khá loạn. Cuối cùng Phó Gia Thanh xem kết quả học tập của cô rồi đích thân phỏng vấn một hồi, ông liền nhận cô sau khi bàn với trường.
Qua chuyện đấy, Thẩm Du mới chân bước chân ráo vào đại học H đã trở thành nhân vật danh tiếng số một số hai trong số những nghiên cứu sinh mới.
Còn Trình Bạch đã có tiếng từ hai năm trước trong trường. Có một vị phụ huynh phát bệnh suyễn được anh gặp rồi cứu. Lúc đó bên cạnh vừa hay có người chụp ảnh lại, đăng lên weibo: "Trai đẹp đại học H chúng ta không chỉ đẹp không đâu! Lòng dạ còn đẹp hơn nữa nhé! Trình Bạch học viện Y:công tử Tiểu Bạch đấy!" Trình Bạch trong ảnh mặc áo trắng quần đen, ăn mặc gọn gàng thoải mái lại khiến người ta vừa nhìn đã khó quên. Cứ vậy, cái biệt danh công tử Tiểu Bạch được truyền đi nhanh chóng.
Trình Bạch và Thẩm Du quen biết nhau lại là do một Uông Dương giao tiếp rộng, nhiều mánh khóe.
Thẩm Du nhìn thấy Trình Bạch liền hỏi: "Bác sỹ Trình tan sở rồi hả? Cùng ăn bữa cơm nhé?"
Trình Bạch không quá muốn phí thời gian vào những người anh chỉ quen sơ sơ. Thẩm Du thấy anh có vẻ sắp từ chối thì bèn nói: "Hôm nay em đến bệnh viện anh kiểm tra sức khỏe, tình hình không được lạc lắm, anh không thể mời em một bữa được à? An ủi em một chút? Dù gì chúng ta cũng coi như bạn bè."
"Bệnh nan y?"
"Anh nói cái gì thế hả?" Thẩm Du chẳng biết nên khóc hay cười, "Em có một cái răng sâu không chữa được, chỉ có thể nhổ rồi trồng răng giả."
Trình Bạch thấy không từ chối được nữa bèn đáp: "Đi đâu đây?"
"Định đi ăn đồ nướng nhưng xem ra răng miệng thế này chắc không ăn được rồi, hay là ăn gì đó thanh đạm hơn chút? Qua quán Quế Ký chỗ đại học H được không?"
"Tùy em."
Trình Bạch không ngờ rằng anh vừa vào quán đã gặp ngay Trình Viên Viên, và cả Phó Bắc Thần.
"Đại sư huynh?!" Thẩm Du trông như vừa phát hiện ra cả đại lục mới, cô hớn ha hớn hở kéo Trình Bạch tới trước bàn Phó Bắc Thần.
Trình Bạch rụt tay lại, gật gật đầu với Phó Bắc Thần.
Phó Bắc Thần cười nói: "Nếu mọi người đều quen nhau cả thì ăn chung đi? Chúng ta đổi sang bàn rộng hơn."
"Không phải bút danh, là tên thật."
"Tên thật? Phó Liệt Tu?"
"Không, cô họ Liệt."
Viên Viên nghe mà ngây người, nghĩ có lẽ đã hỏi việc riêng nhà người ta nên kịp thời dừng lại.
"Khụ, khụ." Cô ho hai tiếng cho thông họng: "Họ Liệt quả là hiếm. Em nhớ em từng thấy có mỗi một lần."
"Ồ?"
"Trước đây em từng đọc một bài báo, nếu nhớ không nhầm thì là về bí thư tỉnh ủy tiền-tiền-tiền-tiền nhiệm tỉnh mình, ông ấy hình như cũng họ Liệt. Ngoài ra thì chưa từng thấy."
"Ừm."
"Nhưng em vẫn còn nhớ, người bí thư đó ban đầu cũng không phải họ Liệt, có lẽ là sau này mới đổi, ông vốn họ... họ gì nhỉ?" Cái họ đó cô gần như nhớ ra.
"Phó."
"Hả?"
"Ông nội anh tên là Phó Tranh Vanh."
Viên Viên ngây ra hai giây, sau mới nói: "Nhà anh thật là..." tầng lớp nhân tài.
"Mỗi người một chức vụ một trách nhiệm thôi." Dường như anh rõ cô đang nghĩ gì nên tiếp lời cô một câu.
"... À vâng."
Viên Viên nhìn người bên cạnh, thật ra cô đã rất muốn nói với anh từ lâu rồi, rằng anh khiến cô có một cảm giác như vương hầu quý tộc trong phim truyền hình cổ trang: học vấn, tu dưỡng cao, cử chỉ nhã nhặn, kín đáo.
Nhưng không biết vì sao có lúc cô lại cảm thấy một sự cô độc. Viên Viên nghĩ, có lẽ là cô cảm nhận sai vì trông Phó Bắc Thần không thiếu bất cứ thứ gì.