Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 18 : Mạch thượng nhân như ngọc

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Chiều hôm nay, Viên Viên đi lấy bản thảo từ chỗ giáo sư Phó trong viện sách cổ, vừa nãy giáo sư vừa cười vừa nói cho cô biết rằng trưa nay Phó Bắc Thần đã về rồi. Cô nghe mà trong lòng như có một trận gió nhẹ thổi qua, dấy lên những gợn sóng. Lúc đi ra khỏi viện sách cổ rồi nhìn về phía khu tân uyển Phù Tín thì có điện thoại của Phó Bắc Thần.



Cô ngạc nhiên trong bụng, đúng là thần kỳ.



Phó Bắc Thần biết cô đang ở đại học H bèn hẹn gặp ở Lan đình.



Lan đình là một góc cảnh quan ở góc phía tây của đại học H, ở bên đình nghỉ chân có rất nhiều hoa lan được trồng. Phía trước lại có thêm một dòng suối khúc khuỷu. Bình thường, nhất là vào lúc chiều tà thì có cực nhiều cặp đôi lưu luyến ở nơi này.



Mặt trời xế bóng, ánh chiều tà màu vàng kim chiếu vào trong vườn trường mang đến một cảm giác cực kỳ ấm áp. Viên Viên đi trên con đường cây ngô đồng nổi tiếng của đại học H, do vừa khai giảng nên những sinh viên đi qua đều ôm sách, hoặc là đạp xe chở sách, so với cái lần cô gặp phải Trình Bạch ở đây thì hiện giờ có nhiều người hơn, ai cũng vội vã.



Lúc sắp tới Lan đình, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần. Anh nhã nhặn, lẳng lặng đứng cạnh bờ hoa lan, từ lúc nhìn thấy cô anh liền nhìn chăm chú, đợi cô đến gần mới khẽ cười lên tiếng: "Viên Viên, đã lâu không gặp."



Cô cũng vui vẻ mà đáp lời: "Đúng là lâu rồi không gặp, Phó Bắc Thần." Không gặp nhau năm ngày.



Sau rồi hai người ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài gần đó, ngồi xuống xong, Phó Bắc Thần lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn trong túi quần âu, đưa cho cô: "Chút quà nhỏ đi công tác về, mong là em thích."



Viên Viên ngập ngừng mà đón lấy: "Anh cứ tặng quà em mãi, sau này em làm tới, cứ nhìn thấy anh là đòi quà xem anh giải quyết thế nào."



"Vui còn chẳng kịp."



Bị sự hào phóng của Phó Bắc Thần chọc cho cười, cô vừa cười vừa mở hộp, bất ngờ thấy trong đó là một chiếc lược tinh xảo, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, bên dưới là chiếc lược màu đỏ, mà bên trên nó, lại còn một chiếc nữa nhỏ hơn màu vàng kim. Cô khó hiểu mà hỏi: "Nhỏ thế này thì dùng thế nào? Hơn nữa, đây là... một cái, hay là... hai cái vậy?" Cô vừa nói vừa cầm lên nhìn ra mặt sau mới vỡ lẽ: "Ơ là để cài ngực áo? Làm đẹp quá, rất độc đáo!"



"Thích thì cài lên đi, cũng hợp với màu sắc áo em mặc hôm nay."



Cô gật gật đầu, đặt chiếc hộp sang bên, đang định tự mình cài thì anh chợt cúi người xuống cầm lấy món đồ trang sức, dịu dàng nói: "Anh giúp em."



Góc độ này anh chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn cô rồi. Viên Viên cố gắng giả bộ bình tĩnh, giơ tay cướp lại nó rồi nói: "Để em tự làm."



Phó Bắc Thần ngồi thẳng lên, nhìn cô.



Hai người đều có suy nghĩ riêng, đều không phát hiện ra một góc váy đỏ đang tung bay theo gió nhẹ ở nơi không xa đó.



Trình Bạch chống nạng đi ra từ trung tâm sức khỏe, đang định đi đến bên chiếc xe đỗ ven đường của lái xe Dương thì di động anh vang, lôi ra nhìn, là Thẩm Du, anh nghĩ nghĩ rồi nhận máy: "Có chuyện gì thế?"



"Chẳng phải anh để ý Trình Viên Viên lắm sao? Anh còn không ra tay là cô ấy sẽ bị người ta cướp mất đó."



"Là ý gì?"



Giọng Thẩm Du nghe như vừa xem xong kịch hay: "Đại sư huynh tặng cô ấy "chiếc lược", Kết tóc trao tâm, lấy lược làm lễ."



Thẩm Du chờ một lúc cũng không thấy Trình Bạch lên tiếng.



"A lô? Trình Bạch?"



"Không còn chuyện gì nữa?"



"Không phải anh rất quan tâm tới cô ấy? Sao-" Còn chưa nói hết thì bên kia đã ngắt máy.



Thẩm Du cũng chẳng để ý đến kiểu đối xử không nể nang gì của Trình Bạch, cô cất điện thoại, xoay người đi về ký túc, vừa đi vừa tự cười nhạo một câu: "So với Trình Bạch mình còn sốt sắng hơn thì phải."



Cô lại nhớ đến Phó Bắc Thần, ánh mắt chăm chú đó, đã hai năm nay không hề xuất hiện trên mặt anh rồi. Anh trông thì ấm áp, có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực ra lại xa cách tới mức đẩy người ta xa nghìn dặm.


Viên Viên cũng không biết vì sao mà mắt cô hoen đỏ.



Cô nhấn phím nghe.



"Phó Bắc Thần."



"Sao thế?" Phó Bắc Thần nhận ra ngay sự yếu ớt trong giọng cô.



"Em... bụng đau."



Anh nói nhanh: "Đợi đó, anh đến ngay!"



Viên Viên ngây người nhìn cuộc điện thoại đã bị ngắt, sự vui vẻ trong lòng đã làm giảm đi chút đau đớn.



Chưa tới năm phút đã nghe thấy tiếng chuông cửa.



"Nhanh thế..."



Ôm bụng bò dậy, cô lê bước ra mở cửa, người bên ngoài chính là Phó Bắc Thần.



Anh thở hồng hộc, tóc tai còn hơi rối. Đặt chiếc ô cán dài ở cạnh cửa, anh bước chân vào nhà dìu cô. Hai người đến ngồi sô pha, Viên Viên bèn hỏi: "Anh..."



"Đúng lúc anh ở gần đây." Phó Bắc Thần đáp. Để cô nằm xuống, tay phải anh đặt lên bụng cô, qua lớp quần áo anh ấn lên chỗ dạ dày: "Nhấn ở đây có thấy đau không?"



Viên Viên chỉ thấy xấu hổ, lắc lắc đầu, anh liền ấn phía bên phải bụng dưới, thấy không có phải ứng mạnh nên hỏi: "Kinh nguyệt của em là ngày mấy?"



Viên Viên ngây người nhìn anh, nhớ ra chu kỳ của cô hình như sắp tới rồi, chỉ có thể nghẹn lời: "Không phải là đau ruột thừa? Vậy chắc là ăn linh tinh." Cô tình nguyện là do mình ăn đồ vớ vẩn nên đau bụng, quả thật cô không thoải mái vào kỳ kinh, nhưng cũng chưa từng đau như thế này bao giờ.



Phó Bắc Thần nghiêm túc nói: "Anh phải biết rõ nguyên nhân, nếu là ăn linh tinh thì anh đi mua ít kháng sinh cho em là xong."



Viên Viên mặt đỏ bừng: "Hai ngày nữa." Trước kỳ kinh mà ăn đồ lạnh là sơ sót của cô...



Sau khi nghe xong, Phó Bắc Thần đứng dậy đi vào bếp.



Còn Viên Viên thì vừa ôm bụng vừa than thầm, hôm nay có phải là ngày siêu đen của cô?



Lúc anh trở lại thì có cầm trên tay một "thức uống", đen thui, rất đục, chẳng biết là cái gì, anh đưa cho cô: "Uống đi, sẽ dễ chịu hơn chút."



Cô ngoan ngoãn uống một ngụm, thấy vị khá ngon: "Gì thế?"



"Thuốc độc." Anh cười nhẹ.



"..."



"Bên trong là đường đỏ, trứng gà, gừng tươi, chỗ em không có nguyên liệu khác, uống tạm trước đã, làm ấm người."



"Ừm..."



Phó Bắc Thần ngồi cạnh cô, nhìn cô uống hết ngụm này đến ngụm khác. Uống xong, vừa mới đặt cốc lên bàn, quay người lại tính nói một tiếng cảm ơn với anh thì trước mắt liền tối sầm.



Đôi môi mềm mại ẩm ướt của anh dán lên môi cô, cô mở trừng mắt, sau đó lập tức nhắm mắt lại. Mùi hương thanh thanh trên người anh xen vào mũi cô. Một nụ hôn khẽ khàng, nhưng lại khiến trái tim cô như ngừng đập.