Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 19 : Nam thần, nữ thần

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Trong lúc đang hoảng hốt, Viên Viên nghe thấy anh lẩm bẩm một tiếng: "Uyển Ngọc."



Wan Yu?*



*Một âm thường có cả chục từ nên Viên Viên không biết chính xác cái tên anh gọi, chỉ biết có hai âm là wan yu.



***



Trán cô áp lên mặt bàn làm việc, tim vỡ thành tro bụi. Còn anh ấy hình như không hề biết rằng mình gọi nhầm, hoặc là có khi anh còn chẳng ngờ mình đã gọi.



Viên Viên nghĩ, lẽ nào cô đã trở thành thế thân một cách bi tráng?



Mỗi một mối tình của cô đều không có cái kết đẹp?



Cô đứng phắt dậy, đi đến bên Vương Nguyệt: "Em muốn tìm bạn trai, một chàng đẹp trai!"



Vương Nguyệt phì cười: "Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa."



Cô tuyệt vọng nói: "Em muốn tìm bạn trai, đẹp trai, thích em!"



Vương Nguyệt như một cái máy phát lại: "... Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa."



Viên Viên chán nản đi về chỗ ngồi, lúc này điện thoại trên bàn reo, cô liếc nhìn, là Phó Bắc Thần gọi tới. Sau đó, ngón tay cô run run tắt đi...



Hiện tại cô có chút không biết nên đối mặt với anh thế nào.



***



Trình Bạch ăn xong cơm trưa không đợi Uông Dương đang bận bịu tám chuyện với đồng nghiệp nữ thì đã chống nạng đi ra khỏi nhà ăn trước, lúc đợi thang máy ở trong bệnh viện thì gặp đồng nghiệp Phùng Lập khoa tai mũi họng.



"Cậu có rảnh không?" Trình Bạch lên tiếng.



"Hả?" Phùng Lập nghi hoặc hỏi.



"Mấy năm trước tai phải tớ bị thương, thính lực hơi kém hơn so với tai trái, nhưng gần đây thì có lúc chẳng nghe thấy gì nữa." Trình Bạch miêu tả đều đều, như đang nói chứng bệnh của một người khác.



Ngược lại Phùng Lập còn sốt sắng hơn cả anh: "Sau khi về từ khu bị nạn?"



Trình Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ừ."



Thang máy tới, hai người bước vào. Lên tầng ba Phùng Lập dẫn Trình Bạch vào khoa tai mũi họng, làm kiểm tra toàn bộ cho tai anh. Sau kiểm tra, Phùng Lập chau mày nói với anh, ngoại thương đã tạo thành điếc thần kinh thính giác*, có thể chữa đỡ đi nhưng khả năng chữa khỏi hẳn là rất ít.



* Cơ quan thính giác (ốc tai) hoặc dây thần kinh thính giác bị tổn thương.



Sau khi về lại phòng làm việc, Trình Bạch cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, định thả lỏng người nhưng đầu óc lại không ngừng suy nghĩ.



Năm đó, vụ án tấn công ấy, mới đầu thì có vẻ như tình cờ, anh và Viên Viên đều không quen người hành hung nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Một khoảng thời gian rất dài sau ngày đó anh không thể nào thả lỏng, tình cảnh xảy ra lúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cứ thấy hắn muốn xông về phía anh.



Vốn là nạn của anh, nhưng người chịu một gậy lại là cô.



Anh càng nghĩ càng sợ, nếu như tạm thời anh không thể bảo vệ cô, vậy ít nhất cũng không thể làm liên lụy đến cô được. Thế là, vào ngày mưa nọ, anh đã nói với cô những lời như vậy.



Chuyện sau này đã chứng thực phán đoán của anh. Người đó lại xuất hiện một lần nữa, bắt được anh. Hóa ra hắn là là người trong nhà máy ba, do ăn trộm dược liệu đi bán nên bị đuổi, không có tiền lại mất việc nên sinh ra hận thù. Hắn định đòi tiền Trình Thắng Hoa bằng Trình Bạch. Trình Thắng Hoa bề ngoài thì tỏ vẻ đồng ý bí mật giải quyết nhưng ông lại ngầm báo cảnh sát. Hắn chống cự bằng vũ lực, thậm chí trong lúc không khống chế được đã biến tướng thành tâm thần, đánh Trình Bạch mấy gậy, một trong số cú đánh mạnh nhất chính là vào tai phải anh. Cuối cùng, hắn bị cảnh sát ép đến tầng thượng tòa nhà, thả người nhảy xuống, sau một tiếng động lớn thì đã chết tại chỗ không xa anh lắm. Khi đó Trình Thắng Hoa đã che mắt anh ngay lập tức, nhưng anh vẫn nhìn thấy:một đống máu thịt lẫn lộn. Chết, hóa ra dễ dàng đến vậy. Mà may mắn, may mắn là cô không bị liên lụy.



***


Anh không hề biểu lộ gì: "Vậy chọn món đi, hay là đi chỗ khác?"



Thẩm Du cười hì hì: "Lưng mỏi eo đau, lười đi lắm rồi, ở đây ăn luôn thôi."



Viên Viên thấy Phó Bắc Thần ngồi rất gần mình, vạt áo còn chạm vào áo cô làm cô khó tránh ngượng ngùng, cô len lén ngồi dịch ra.



"Em muốn ăn gì?"



"Dạ?" Viên Viên ngẩng đầu lên.



Phó Bắc Thần đặt menu trong tay đến trước mặt cô, cánh tay huých cô: "Xem đi, muốn ăn gì?"



Cô giật thót, tiện tay chỉ vào cơm thịt bò ở trên cùng trong menu, cô chẳng có hứng ăn gì cả.



"Sao anh lại đi với đại sư huynh?" Thẩm Du hỏi Vương Gia Nguyên.



"Anh ấy muốn mua máy tính, mà anh là cao thủ nên..." Vương Gia Nguyên khua tay.



"Anh cũng chỉ được mỗi khả năng đấy là hơn người." Thẩm Du lắc lắc đầu, nhìn Phó Bắc Thần: "Đại sư huynh, sao phải thay máy tính thế? Em nhớ nửa năm trước anh vừa mua mới mà?" Xưa nay Phó Bắc Thần không hề lãng phí hay khoe khoang.



Anh bình thản đáp: "Hai hôm trước không cẩn thận làm hỏng mất."



Viên Viên âm thầm quan sát người đẹp Thẩm, thấy thái độ của cô ấy với Phó Bắc Thần và Vương Gia Nguyên y như nhau, chỉ có thể than một tiếng: cách người đẹp theo đuổi thật cao thâm, bí ẩn...



Không lâu sau, phục vụ mang lên cơm bò của cô, phả khói nóng hổi. Cô không chú ý mà đưa tay ra cầm đôi đũa, một giọt dầu liền bắn lên mu bàn tay, làm cô kêu lên một tiếng. Ngay giây tiếp theo, Phó Bắc Thần cầm lấy tay cô, nhanh chóng lau giọt dầu bằng khăn ăn trên bàn. Viên Viên ngại ngùng rụt tay ra nhưng anh cầm chặt không cho cô động đậy, tiếp đó anh lấy một tờ giấy khác, thấm ướt bằng nước lạnh trong cốc rồi phủ lên tay cô.



"Đại sư huynh, còn chả tính là vết bỏng nhẹ nữa là, anh có cần phải sốt sắng thế không?" Vương Gia Nguyên trợn mắt, quả thật chưa từng thấy đại sư huynh mình như thế này bao giờ.



Cuối cùng Phó Bắc Thần cũng thả tay Viên Viên ra, anh không để bụng lời của Vương Gia Nguyên, chỉ nói: "Giáo sư Phó chắc thường nhắc mấy đứa không được coi nhẹ chi tiết nhỏ?"



Vương Gia Nguyên, Thẩm Du, Viên Viên: "..."



Viên Viên lật tờ giấy ra nắm trong tay, trong lòng cảm giác như có hai luồng nóng lạnh đan xen, như niềm vui và sự chua xót.



Di động đặt trên bàn của anh vang lên, cầm lên nhìn, là tin nhắn của Thẩm Du: "Đại sư huynh, giờ em mới biết vừa nãy gửi anh tấm ảnh kia chắc anh đau lòng đến mức nào, đến mức nhắn ngay em hỏi đang ở đâu."



Phó Bắc Thần để điện thoại xuống, nhìn Thẩm Du: "Gần đây có vẻ em khá rảnh?"



Người đẹp Thẩm cười khẽ: "Bận, nhưng vẫn phải kết hợp lao động với nghỉ ngơi chứ? Thế nên mới tìm Viên Viên." Vừa nói vừa nhìn sang Trình Viên Viên: "Em thấy có rất nhiều chủ đề và sở thích chung với cô ấy."



Viên Viên nhớ vừa nãy nói chuyện với Thẩm Du về phim ảnh, tác phẩm văn học v.v... đúng là sở thích khá giống nhau, thậm chí còn thích cùng một người...



Tâm trạng đang phức tạp, cô vẫn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Phó Bắc Thần liếc nhìn cô, giơ tay bóp bóp trán hơi bất đắc dĩ.



Bữa cơm này là bữa cơm Viên Viên thấy gian khổ nhất. Ăn xong, Phó Bắc Thần bảo đưa cô về nhưng cô không nhìn anh mà cúi đầu nói một tiếng "không cần đâu", sau đó cất lời chào tạm biệt với mọi người rồi chạy vội về phía trạm xe buýt.



Vương Gia Nguyên nhìn Trình Viên Viên đã đi xa, khó hiểu hỏi: "Đại sư huynh, hình như cô ấy hơi sợ anh?"



Phó Bắc Thần nhìn sang Thẩm Du, nhã nhặn hỏi: "Hôm nay các em làm những gì? Có thể nói cho anh biết không?"



"Thì đi dạo phố mua sắm đó."



Anh thở dài một hơi, nói với hai người trước mặt: "Cô ấy là người anh thích. Anh hy vọng trong tương lai gần cô ấy cũng sẽ đồng ý thành người yêu của anh. Thẩm Du, em làm bạn với cô ấy thì anh không thể nói gì, nhưng anh mong là em thật lòng."