Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 20 : Uyên ương phổ

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Buổi tối ở thành thị, đèn điện rực rỡ chói mắt.



Vừa bước lên xe taxi là Viên Viên liền nghiêng người, cả người dựa vào Vương Nguyệt. Lúc này Vương Nguyệt chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong, bây giờ cô đã tự mình thể nghiệm cái gì gọi là tự mình tạo họa. Thứ hai này có hoạt động công đoàn, mọi người mang theo tâm lý được ăn uống miễn phí nên nhiệt tình cụng chén nhau. Nha đầu này chỉ bị cô mời có mấy chén rượu thôi mà, ai ngờ khả năng uống lại kém đến vậy!



Vương Nguyệt thở dài thật sâu một hơi, may mà địa chỉ nhà cô đã hỏi Viên Viên lúc kéo cô ấy ra khỏi nhà hàng, nếu không đêm nay chỉ đành đưa nha đầu này về nhà mình.



Tình hình đường xá buổi tối khá tốt, chẳng mấy chốc đã tới khu mới Hồng Phong. Trả tiền xe, Vương Nguyệt nửa kéo nửa dìu Viên Viên xuống, tìm đường đến tòa nhà 13. Cầu thang rất nhỏ hẹp, thi thoảng lại có người xách đồ lướt qua. Cô cứ đi một đoạn lại dừng, thở hổn hà hổn hển rồi cũng kéo được Viên Viên qua năm tầng. Lúc đèn hành lang tầng năm sáng lên thì cô mới thở phào nhẹ nhóm một hơi.



Đây là tòa nhà có kết cấu mỗi tầng hai hộ, bên cạnh cửa nhà 502 có một người đàn ông đang đứng. Anh cúi đầu, nhưng do Vương Nguyệt gây quá nhiều tiếng ồn nên lúc này anh ngẩng mặt lên nhìn sang. Đèn hành lang vàng ấm mờ ảo, ánh sáng đó hắt lên người anh tạo cảm giác hơi thần bí.



Nhưng người này cô quen, thậm chí còn có ấn tượng rất sâu:Phó Bắc Thần.



Lúc này có lẽ do thấy tư thế không thoải mái nên Viên Viên lắc lắc cổ, rút một tay ra, vỗ phải ngực trái của Vương Nguyệt. Vương Nguyệt ngẩng đầu xấu hổ, đúng lúc thấy Phó Bắc Thần đã đứng thẳng người rồi đi về phía mình. Anh nói: "Giao cô ấy cho tôi đi."



Vương Nguyệt chỉ suy nghĩ có nửa giây liền quyết định chuyển giao Viên Viên trong lòng sang Phó Bắc Thần. Trai đẹp dáng đẹp lại có tài, dù anh ta có làm gì Viên Viên thì cô cũng thấy Viên Viên được hời. Vương Nguyệt nhìn theo bóng hai người vào nhà, lòng cười thỏa mãn: Viên Viên, chị đợi em cảm ơn chị đấy.



Viên Viên chóng mặt, xoay người tóm lấy cánh tay người bên cạnh, chợt hoảng hốt, sao Vương Nguyệt bỗng trở nên cao lớn hơn hẳn.



"Chị... Vương, cảm ơn chị."



Khi cô nằm xuống giường liền có một tấm chăn nhẹ phủ lên người.



"Chị, em muốn uống nước."



Không lâu sau có người kéo cô dậy, cho cô uống hai ngụm nước.



Chiếc đồng hồ báo thức trêu đầu giường tích ta tích tắc, thỉnh thoảng Viên Viên sẽ lẩm bẩm vài tiếng chẳng rõ là gì.



Thời gian trôi qua từng chút một, cô dần dần tỉnh táo, cô ôm đầu ngồi dậy, thấy có người đang ngồi cạnh bàn đằng trước.



Đèn trong phòng không được bật, ngoài cái đèn bàn sáng vàng mờ mờ trên chiếc bàn đó. Anh đưa lưng lại với ánh sáng nên cô chỉ có thể nhìn được một ít đường nét, không nhìn rõ mắt mũi, nhưng chỉ trong nháy mắt cô liền nhận ra.



Phó Bắc Thần!



Cô láng máng nhớ lại được một ít những chuyện vừa rồi-- anh đỡ cô đến giường, anh cho cô uống nước, còn cô thì hình như đã gọi anh mấy tiếng "chị" liền...



Trong lòng âm thầm thét một tiếng.



Lúc này, Viên Viên thấy anh đứng dậy, sau khi rút ra hai tờ giấy từ hộp giấy trên bàn thì anh đi về phía cô, cô chẳng hiểu gì cả thì anh đã vén tóc dài rối của cô ra sau tai, lấy giấy lau lau mũi cô.



"Em chảy máu mũi."



Viên Viên vội vã cầm lấy tờ giấy, nói nhanh: "Em tự lau."



"Em đang viêm mũi không được uống nhiều rượu, sau khi uống rượu thì máu sẽ tuần hoàn nhanh hơn, mao mạch trong khoang mũi nở ra, tính thẩm thấu ở vách của nó cũng lớn hơn nên mũi mới có khả năng chảy máu."



Cô bóp mũi, bối rối nghe.



Máu mũi ngừng rất nhanh, cô cầm tờ khăn giấy đầy máu hỏi: "Anh tìm em... có việc à?"



Phó Bắc Thần nhìn cô: "Anh có lời tiên tri, đến cứu người."



"..."



Viên Viên bất chợt giơ tay bụm miệng.
Lão Hạ cười ha ha nghe xong liền vỗ vỗ vai anh: "Người ta chỉ nói là "bạn" kìa, xem ra cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng."



Bấy giờ cuối cùng thì cô cũng hiểu ra, hóa ra trước đó Phó Bắc Thần nói "phổ" trong "Loạn điểm phổ" là chỉ "uyên ương phổ" (cặp uyên ương).



Viên Viên sững sờ: "Anh ấy không cần cố gắng, là cháu đang theo đuổi."



Mọi người: "..."



Phó Bắc Thần thì liếc nhìn cô một cái, rồi lại liếc cái nữa. Ánh mắt đó quả thực là đầy cưng chiều, đắm chìm và vô cùng hài lòng. Không lâu sau, người bên trấn Cảnh Đức cũng đến. Cao Linh nhìn thấy Trình Viên Viên thì khá bất ngờ, sau đó ông liền cười tà tà với Phó Bắc Thần, xong xuôi còn quyết bắt cô ngồi cạnh mình. Do Vương Gia Văn nhiều tuổi nhất ở đây nên được mọi người cực tôn trọng, được sắp xếp chỗ ngồi từ lâu rồi. Ông là người ít nói, chỉ cần không quá mức thì ông đều đón nhận. Mọi người lần lượt ngồi xuống, coi như chính thức bắt đầu.



Trong lúc ăn, những người khác đều đang nói những chủ đề lớn lao, Cao Linh thì rót một chén rượu cho Viên Viên: "Chúng ta đã lâu lắm không gặp, uống một chén nhé?"



"Cao Linh, chú đừng làm khó cô ấy." Phó Bắc Thần ngồi bên cạnh Viên Viên giơ tay cầm chiếc chén đặt trước mặt cô.



Cao Linh cười to: "Bắc Thần, cậu không uống cùng tôi còn không cho Viên Viên uống với tôi à?"



"Cháu lái xe, còn cô ấy thì không uống được."



"Che chở thế?"



Phó Bắc Thần cầm chén rượu cụng với Cao Linh rồi một ngụm uống hết. Lúc này đến phiên ông kinh ngạc, từ khi ông quen Phó Bắc Thần đến giờ thì chưa bao giờ thành công ép anh uống. Cả bữa ăn được Phó Bắc Thần bảo vệ, Viên Viên chẳng chạm đến một giọt rượu, chỉ uống mấy chén nước hoa quả. Sau khi tiệc tàn, anh đưa cô về nhà.



"Trước bữa ăn em nói em đang theo đuổi anh?"



"..."



Phó Bắc Thần thở dài một hơi: "Xem ra đúng là anh... quá kín đáo."



"Hả?" Viên Viên không kịp hiểu ra, nghiêng đầu nhìn người đang lái xe một cách khó hiểu. Đây là một con đường cổ, cây hai bên đường đều đã trăm năm lịch sử, cành lá sum suê.



"Viên Viên, anh chưa từng hôn ai khác." Anh vừa nói vừa tới gần cô, một bàn tay áp lên gò má cô. Viên Viên nghe mà trái tim như nảy lên, cảm giác được độ ấm của bàn tay anh.



"Cũng chưa từng nhớ ai khác."



"Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời."



"Có vài chuyện anh còn chưa nói với em là vì chưa đến lúc nhưng những lời đã nói đều là lời nói thật."



Viên Viên nhìn người trước mặt.



Anh thích cô.



Tốt quá, tốt quá!



Cô sẽ đối xử với anh thật tốt, thật tốt!



Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện "tốt", lại len lén cấu vào lòng bàn tay, ôi, đây không phải mơ.



Cuối cùng cô không kiềm chế được mà ôm chầm lấy anh: "Vậy từ giờ em là bạn gái anh?"



Phó Bắc Thần cúi đầu xuống, dần dần tới gần bờ môi cô: "Em nói xem?"



Mặt cô đỏ bừng nhưng không nhịn được mà nở nụ cười.