Anh Luôn Ở Bên Em
Chương 21 : Chúng ta không thể trở lại như xưa
Ngày đăng: 13:15 19/04/20
Ngày hôm sau sau khi Viên Viên trở thành "phụ nữ đã có chồng", Vương Nguyệt nhìn cô, đánh giá một hồi rồi phán một câu: "Chiến thắng trở về nụ cười nồng đậm, khí sắc bừng bừng, ý chí sục sôi, uống ngàn chén mặt đầy hớn hở."
Viên Viên đáp lời: "Cô nương tinh mắt quá."
Sau khi tan làm cô đi xe buýt đến nhà họ Trình để đưa đồ cô đi dạo phố mua cho chú Thắng Hoa lần trước. Lúc xuống xe thì trời đã hơi tối. Tiểu khu nhà họ Trình khá tốt, buổi tối yên tĩnh, điều duy nhất cô không hài lòng đó là cái tiểu khu cao cấp này lại có đèn đường tôi tối, khoảng cách thì xa, may mà hôm nay trăng sáng. Viên Viên ngẩng đầu nhìn thấy một vầng trăng cong cong giữa những tán lá cây, không khỏi ngâm một câu trong "trăng treo đầu cành". Khi sắp đến nhà Trình Bạch thì cô đột nhiên dừng bước do phía trước, dưới tàng cây có một đôi nam nữ.
Nam còn không phải là Trình Bạch sao, thế này chẳng phải "hẹn hò sau hoàng hôn" à? Cô thầm nghĩ như vậy, xong lại nghĩ nếu xuất hiện lúc này thì không hay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bọn họ. Thế là cô bèn trốn đằng sau một ngọn cây. Tự thấy bản thân rất thông tình đạt lý, cô nhủ thầm: "Trình Bạch, có đứa em gái như em anh phải biết hài lòng đi."
Loáng thoáng có giọng nữ vang đến, hóa ra cô gái kia đang thổ lộ tình cảm với Trình Bạch. Sau đó hai người lại tiếp tục nói gì nữa nhưng cô nghe không rõ. Màn đêm bỗng buông nhanh xuống, nhìn lên trời, hóa ra đám mây đã che đi vầng trăng. Tiếp tục sau một lúc nữa, cô không nghe thấy âm thanh gì hết thế là thò đầu ra, liền thấy cô gái kia đã đi mất rồi mà Trình Bạch thì chẳng thấy bóng dáng.
"Này?"
Giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc trong trẻo như ánh trăng vang đến từ chỗ không xa phía bên phải cô: "Định trốn đến bao giờ?"
Viên Viên giật mình, nghiêng đầu sang thấy Trình Bạch đang nhìn mình chằm chằm. Cô bèn cúi người xuống hái một bông hoa dại.
"Em không trốn, đang hái hoa."
Cô đi trước về nhà anh, Trình Bạch nhìn cô đi vào vườn, ánh đèn đường và ánh trăng bao phủ lên người cô một quầng ánh sáng vàng, anh chợt muốn thời gian ngừng trôi vào giây phút này.
Trình Thắng Hoa không ở nhà, dì Chu cũng không thấy đâu, xem ra dì đã xin nghỉ phép hoặc là về sớm rồi. Cô đặt đồ xống, không ở lại lâu. Lúc ra cửa thì thấy Trình Bạch đang đi vào, cô tránh đường, đối phương không nói gì. Cô vẫn phải nói nhỏ một tiếng: "Em về."
Viên Viên vừa đi ra khỏi cổng nhà họ Trình thì nghe thấy người phía sau hỏi: "Em... còn thích anh không?"
Cô quay người lại, ngây như phỗng, nhìn người cách mình hơn một mét kia, nhất thời không thốt lên tiếng.
Trình Bạch khẽ chau mày giống như không biết nên biểu đạt thế nào mới được: "Em có muốn ở bên anh?" Anh lại hỏi một câu.
Mặt cô đầy sự kinh ngạc: "Anh..."
"Anh biết rõ mình đang nói gì." Lúc anh nói câu này anh còn mang một chút châm chọc, việc đến ngày hôm nay không thể trách ai cả.
Cô nhìn anh một hồi lâu, sau cùng thở dài một hơi: "Dù anh đang trêu em hay là thật lòng thì... vẫn xin lỗi." Cô nói xong liền quay đầu đi thật nhanh.
Chuyện gì thế nhỉ? Về tới nhà, nấu cho mình một bát mỳ xong xuôi Viên Viên vừa ăn vừa nhắn tin cho Phó Bắc Thần:người phải họp hành cả một ngày: Anh họp xong chưa?
Phó Bắc Thần trả lời rất nhanh: Sắp rồi.
Cô suy nghĩ không biết có nên nói cho anh hôm nay có người thổ lộ với mình, người đó lại còn là Trình Bạch nữa. Nhưng nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói vì chưa biết chừng Trình Bạch chỉ chọc cô, ngẫm lại thì những câu nói lúc đó của anh quả thực không đáng tin. Tuy cô muốn kể với anh tất cả mọi chuyện, nhưng mà, thôi vẫn là không nói... Một lát sau, Phó Bắc Thần lại gửi tới một tin: Cao Linh bảo anh thay chú ấy gửi lời hỏi thăm.
Cô bật cười, cắn đũa rồi trả lời: Vậy anh cũng chào thầy Cao cho em nhé.
Người bị coi là người chuyển lời cầm chiếc chén sứ trắng lên nhấp một ngụm trà: Sau buổi họp còn bận chút chuyện, cũng không biết lúc nào mới về được, không tìm em nữa. Ngày mai là cuối tuần, cùng ăn cơm nhé?
Viên Viên: Được!
Sáng hôm sau, cô đến hồ Chiều tà sớm hơn nửa tiếng, đang đi trên con đường đến Vọng Xuân đình, cô nhớ đến người sắp sửa gặp, nhìn các ông lão bà lão các chú các thím cũng thấy thân thiết hơn hẳn.
Bỗng nhiên một cái lá vàng to bằng lòng bàn tay rơi xuống, rơi đúng lên đầu cô, trượt một cái lại xuống vai. Viên Viên giơ tay ra cầm, để trước mặt ngắm nghía, nhớ này đó anh đứng ở cổng nhà cô giúp cô gạt chiếc lá rơi trên vai...
Lúc sắp đến đình Vọng Xuân, nhìn từ xa đã thấy hình bóng Phó Bắc Thần. Anh còn tới sớm hơn cả mình.
Trong ánh ban mai, Phó Bắc Thần đứng thẳng tắp, như đã hòa thành một thể với cảnh sắc. Cô đến phía ngoài đình rồi đứng lại, nghĩ thầm rồi lấy chiếc lá ngô đồng lúc nãy cầm trong tay đưa lên che mặt, len lén đi đến đằng sau anh. Ai ngờ còn chưa kịp ra tay thì anh như có cảm giác mà quay người lại.
Hai người cách nhau rất gần, mặt chỉ cách một chiếc lá.
"Viên Viên." Anh lên tiếng, hơi thở phả qua lá, như phả bên vành tai cô.
"Không phải chứ, anh không thấy em mới đúng." Cô giơ tay lên xoa xoa vành tai, bật cười, sau đó lùi về một bước và đưa chiếc lá đến trước mặt anh: "Này, tặng anh cái lá bùa này đấy."
Anh nhận lấy: "Lá che ve*? Nếu là em tặng thì anh liền giữ lại." Anh nhét chiếc lá rụng vào túi quần.
(* Ve thường trốn dưới lá để mấy loại chim không nhìn thấy)
"Sao anh đến sớm thế này?"
Mưa bên ngoài rơi lộp độp lên nóc xe làm nổi bật cái tĩnh lặng bên trong.
Cho tới khi cô tưởng Trình Bạch vẫn mãi trầm mặc như vậy thì cô nghe thấy anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn: "Được, nếu đó là điều em muốn."
Cô cầm ô đứng trong mưa, nhìn theo chiếc xe càng ngày càng xa đến khi nó mất hút.
Anh sẽ không đến nữa, cô biết. Cô hiểu anh như chính bản thân, cô biết rõ từng thứ anh thích và anh ghét.
Cô không nói rõ được cảm xúc của mình là như thế nào, hơi đau lòng, mà cũng có cả nhẹ nhõm.
Khi tình yêu mới nảy sinh, nó non nớt, yếu ớt, như một nụ hoa nhỏ mới ra giữa cành lá trong khu sơn dã, nó không biết mình có thể nở bung, không biết liệu có cơn gió bất ngờ nào lại làm nó tan tác. Nó chỉ có thể cố gắng giữ lấy tính mạng bé nhỏ của mình cho tới khi kiệt sức. Nếu nó không chịu được tới lúc nở thì chỉ có thể hóa thành bùn trong tiết xuân, dưỡng cho một bông hoa khác có duyên với mảnh đất này hơn. Đó là một tình yêu khác sau khi thăng hoa.
Lúc đi về phía nhà, cô muốn nói chuyện với Phó Bắc Thần nhưng lại nghĩ chắc anh rất bận nên không gọi điện thoại nữa, chọn cách gửi tin nhắn.
"Anh đang bận à? Hôm nay em mệt lắm, định đợi lúc nữa rồi nấu bát mỳ xào ăn, sau đó viết một ít cho bản thảo xong là nghỉ ngơi."
Phó Bắc Thần vừa đi vào cổng lớn nhà họ Hà liền nhận được tin nhắn của cô.
"Bắc Thần, đến rồi à! Mau mau vào uống cốc trà với nội."
Bước chân của anh thoáng ngừng lại, anh đáp: "Vâng." Cất điện thoại, anh đi về phía ông cụ đang ở trong phòng khách.
"Gần đây bận lắm?" Ông Hà hỏi.
"Công việc vẫn bình thường, cháu chỉ đầu tư ngoài một chút." Anh cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, anh nghĩ, từng phút từng giây nhớ mong một người quả thực là giày vò.
Hà Phác ở bên chen vào: "Đầu tư? Gần đây cậu chơi cổ phiếu cơ đấy."
Anh lắc đầu: "Tớ không chơi cái thứ rủi ro cao đấy."
Hà Phác hỏi: "Vậy cậu định đầu tư lĩnh vực nào?"
Phó Bắc Thần cười nhẹ, không đáp lời. Sau khi ăn cơm xong, lúc anh đứng dậy chào về thì Hà Phác dẫn anh ra cửa, đột nhiên nhớ đến chuyện đầu tư liền hỏi lại: "Cậu đầu tư cái gì đấy? Hàng hóa? Quỹ?"
Lần này Phó Bắc Thần trả lời: "Tình cảm."
Anh phải giữ dài hạn, kiếm lời dài hạn, lời lãi có thể ít một chút nhưng nhất định phải có.
Ngày hôm sau, mưa tạnh trời trong xanh, cả thành phố Thanh Hải như mới được gột rửa qua một lần, thanh lệ tươi mới.
Phó Bắc Thần đến chỗ làm, tâm trạng khó đoán. Lục Hiểu Ninh theo người sếp này đi vào phòng anh, nói xong chuyện công việc cô đang tính đi ra ngoài thì bỗng bị gọi lại.
"Tiểu Lục, gần đây có phim điện ảnh nào hay đang chiếu không?"
Lục Hiểu Ninh ngẩn người, sau đó một nói một bộ phim tình cảm mà hôm kia cô mới đi xem cùng bạn bè: "Doanh thu và tiếng tăm đều khá tốt, em xem rồi, cũng được."
"Ừ, cảm ơn." Anh cúi đầu giở tài liệu.
"Nghe nói có cô nương nói thẳng ra là đang theo đuổi anh?"
Bàn tay vừa cầm lấy chiếc bút bi của Phó Bắc Thần dừng lại, ngẩng đầu lên cười: "Cô ấy đã là bạn gái tôi. Mà trước đó là tôi theo đuổi cô ấy." Theo đuổi thật lâu, thật lâu...
Lúc chỉ còn một mình trong phòng, Phó Bắc Thần lấy điện thoại ra, gọi số đã in vào trong lòng.
"Tối nay đi xem phim với anh nhé?"
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói vô cùng vui sướng của Viên Viên: "Được, được!"
"Em không hỏi xem là phim gì à?"
Viên Viên thành thật: "Chỉ cần là ở bên anh thì phim gì cũng không quan trọng."
Khoảnh khắc đó Phó Bắc Thần bật cười.