Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 22 : Thương tiếc và tin tưởng

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Trích dẫn: Phó Bắc Thần đợi cô lên xe, anh không khởi động đi luôn mà chỉ nhìn cô. Viên Viên thấy lạ nên hỏi: "Sao vậy?"



"Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ như thế nào?"



Cô nghĩ một chốc rồi đáp: "Anh sẽ bội tình bạc nghĩa?"



Bội tình bạc nghĩa? Phó Bắc Thần hít sâu một hơi: "Không, không bao giờ, kiếp này thì không."



Vẻ mặt cô vui mừng, thoải mái nói: "Vậy thì không sao hết, những chuyện khác em sẽ tha thứ cho anh."



Lúc này điện thoại của cô vang, không ngờ là giáo sư Phó gọi tới, cô bất giác nhìn sang Phó Bắc Thần, anh cũng nhìn thấy tên người gọi trên màn hình di động của cô, gật gật đầu ra ý bảo Viên Viên nghe máy.



"Giáo sư Phó?" Cô hơi hồi hộp vì con trai giáo sư đang ở bên cạnh...



"Tiểu Trình, ngại quá, cuối tuần còn làm phiền cháu. Chủ biên Trương của các cháu có số điện thoại bao nhiêu nhỉ? Gửi cho bác nhé."



"Ồ ồ, giáo sư đợi chút." Cô lập tức mở danh bạ, đọc thuộc số điện thoại của Trương Việt Nhân rồi lại áp điện thoại lên tai, đọc cho giáo sư Phó ghi lại.



"Được rồi, cảm ơn tiểu Trình."



"Không có gì ạ!"



"Cháu không đến lấy bài thì cũng có thế tới nhà ngồi chơi nói chuyện."



"Dạ được."



Cúp máy xong, cô quay sang nói với Phó Bắc Thần: "Hình như ba anh khá thích em?"



Câu trả lời của anh là, tiến lại gần, hôn nhẹ lên nốt ruồi khó mà thấy được ở cuối đôi lông mày của cô: "Tất nhiên, người anh quý trọng mà."
***



Tối đó Viên Viên nằm trên giường do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho anh: "Anh quen Triệu Giác không?"



Người bên kia điện thoại thoáng sững người: "Có."



Hôm nay Thẩm Du nhắc với em về chị ấy. Triệu Giác là chị họ Thẩm Du. Hình như cô ấy đã hiểu nhầm anh rồi, anh có cần phải nói rõ ra không?"



"Em nghe những lời cô ấy nói xong không có suy nghĩ gì khác sao? Chỉ thấy có vẻ như hiểu nhầm anh?"



Viên Viên gật đầu, sau nhớ ra đang gọi điện nên "ừ" một tiếng.



Giọng Phó Bắc Thần ấm áp: "Anh sẽ xử lý, em nghỉ ngơi sớm đi."



"Ừ."



Sáng sớm ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Thẩm Du. Giọng cô ấy hơi mệt mỏi: "Viên Viên, xin lỗi nhé, những lời tớ nói về đại sư huynh... cậu đừng để trong lòng."



Viên Viên chợt vui mừng, hiểu nhầm đã được giải quyết rồi?!



"Không sao, tớ cũng không tin nên không có chuyện gì cả."



Sự tin tưởng đến vậy... nên nói thế nào mới được đây? Thẩm Du cảm thấy chua sót, dù có lòng phá đám thì hình như có thể đoán trước sẽ chẳng được hiệu quả gì. Cô lại nghe thấy giọng nói mềm mại giả vờ như đang vô ý an ủi kia: "Thẩm Du, nếu cậu không tìm được bạn dạo phố thì có thể tìm tớ."



"Ừ."



Thật ra Phó Bắc Thần không tìm Thẩm Du, trong quan điểm của anh, người khác coi anh thế nào anh cũng không để ý. Hơn nữa anh cũng không muốn lại nhắc đến người đã qua đời. Đối với Triệu Giác và người thân của cô anh chỉ có lời xin lỗi, còn những lời khác có nói thì không ý nghĩa.