Anh Trai Thần Cấp
Chương 103 : Lễ Thức Tỉnh Của Bạch Linh Nhi
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Sáng hôm sau, Long lại tới quán phở bò của Liên Hoa và ngỏ ý muốn phụ giúp vì thấy hai mẹ con làm không hết việc. Thế là Long làm chạy bàn, hắn làm khá ổn bởi từng có kinh nghiệm đi làm thêm.
Có sự xuất hiện của Long thì Linh Nhi bớt mệt mỏi hơn hẳn, cô bé đỡ phải chạy ra chạy vào nhiều nên có thể dành thêm thời gian trong bếp phụ mẹ nấu phở, cắt rau.
"Cho hai bát phở bò, thêm chút hành khô nhé bà chủ."
"Tới liền tới liền!"
"Cho bình rượu ngon!"
"Có ngay có ngay."
Quán phở mới kinh doanh được vài ngày mà tiền kiếm được cũng kha khá, cứ đà này thì chỉ trong vòng một năm hai mẹ con Liên Hoa và Linh Nhi sẽ đủ tiền mở một tiệm lớn hơn.
Buổi tối đến 7h là quán sẽ đóng cửa nên đây là lúc thích hợp để thực thi kế hoạch của Long, hắn viện cớ đi ra ngoài mua ít đồ nhưng thực ra là lén trèo lên nóc nhà rồi cải trang thành tên trộm sau đó lẻn vào nhà qua lối cửa sổ phòng Linh Nhi.
Đúng lúc này, Liên Hoa đang ngồi tính toán tiền lời tiền thiếu thì có một đại thẩm khoảng hơn 50 tuổi gương mặt phúc hậu tiến vào.
"Bà ơi quán đóng cửa rồi ạ!" Liên Hoa nhìn hướng đại thẩm nói.
"À...thực ra ta đến để xin việc...ta là người phương xa tới!" Đại Thẩm cười hiền hòa nói.
Liên Hoa bỏ sổ sách xuống đứng dậy kéo ghế mời đại thẩm đó ngồi rồi rót nước mời. Vị đại thẩm gật đầu niềm nở nhận ly nước đưa lên miệng uống một ngụm sau đó thong thả nói : " Nếu cháu không chê ta già thì có thể nhận ta, ta có thể làm hết mọi việc."_
Liên Hoa suy nghĩ rồi đáp : " Thực ra cháu cũng đang cần thêm người phụ giúp, cháu có thể nhận bà...nhưng do cháu mới kinh doanh lên tiền lương sẽ thấp một chút, đợi khi ổn định sẽ tăng lên bà thấy sao?"
Đại thẩm gật đầu cười : " Cũng được! Ta giờ già rồi còn đòi hỏi gì, chỉ cần có chỗ làm kiếm chút tiền mua cháo là ổn rồi."
Khi Liên Hoa và vị đại thẩm kia đang nói chuyện dưới nhà thì trên lầu chỗ phòng của Linh Nhi đang làn một nàm giằng co giữa cô bé và Long đang cải trang thành kẻ trộm.
"Trả nó lại cho ta!" Linh Nhi gắt lên rồi lao vào ăn thua đủ với Long khi hắn đang giữ một con gấu bông nhỏ cũ nát.
"Èo! Đồ đểu thế này cũng giữ khư khư..đồ ki bo." Long giả giọng ồm ồm nói. Hắn là đang muốn trọc tức nàng.
"Ngươi là kẻ xấu, đột nhập vào nhà ta nhất định có ý ăn trộm." Linh Nhi đáp lại, sau đó định la lớn gọi mẹ thì bị Long bịt miệng rồi đè xuống đất khống chế.
"Im mồm coi! Không ta cắt tai ngươi bây giờ." Long hung dữ đe dọa, làm cho Linh Nhi ứa nước mắt run rẩy sợ hãi không dám tạo ra tiếng động ngoại trừ tiếng xụt xịt.
"Sao nào! Sợ rồi à...linh lực của ngươi đâu mau đem ra đây? Linh hồn ngươi đâu mau thức tỉnh ta xem."
"Không có đúng không...ngươi thực sự quá thảm rồi! Haha...cha ngươi chết không rõ ràng...chỉ mong một ngày được minh oan thôi." Long buông lời chua chát.
"Mẹ ngươi ở lầu dưới kìa, đang bị một bà lão chuẩn bị sát hại rồi đấy. Cũng chính là vì ngươi, ngươi là người của Bạch Hổ Tộc mà không thể biến hình. Ngươi có thấy nhục chưa? Không chỉ ngươi nhục đâu mà mẹ ngươi nhục, cha ngươi dưới xuối vàng cũng nhục...vậy hãy chứng minh cho ta xem ngươi có thể trở thành niềm tự hào của họ đi...haha! Đéo được đâu đừng cố."
"Không phải như vậy!" Linh Nhi uất ức dồn nén nói, nàng khóc nức nở.
Chát!
Long thẳng tay tát vào mặt Linh Nhi một cái rồi mắng : " Chính là như vậy! Phế vật."
"Ta không phải phế vật!"
Chát!
Lại thêm một cú bạt tai nữa vào má bên kia, Linh Nhi ánh mắt chợt như hoang dại đi rồi gầm lên : " TA KHÔNG PHẢI PHẾ VẬT!"
Sau tiếng gầm, Long vội lui lại chứng kiến cơ thể Linh Nhi thay đổi. Sự uất ức và phẫn nộ dồn nén quá lâu trong cô bé giờ như bị phá vỡ rào cản mà tuôn trào ra bên ngoài. Quanh thân cô bé một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, cơ thể cô bé bắt đầu biến đổi, tai vẩy lên mọc nhiều lông, bàn tay bàn chân đều mọc lông hổ và hóa móng vuốt sắc nhọn, con ngươi hai mắt khép lại như mắt hổ, răng nanh mọc nhọn và có một chiếc đuôi mọc ra từ phía cạp quần sau lưng. Một nét đẹp hoang dã toát lên khắp cơ thể cô bé khiến Long u mê.
Biến hình xong, nàng giống mới một cô bé cosplay mèo dễ thương hơn là một con Bạch Hổ nhưng cũng không thể xem thường.
"Thành công rồi!" Long mừng thầm trong bụng. Tiểu Hắc xác nhận rằng quá trình thức tỉnh linh hồn của Bạch Linh Nhi đã hoàn thành, giờ việc Long có thể làm là rút lui. Hắn liền không nói gì mà phóng ra ngoài rồi chuồn mất với tốc độ cực cao.
"Đừng hòng chạy!" Linh Nhi tức giận quát sau đó lao ra ngoài cửa sổ đuổi theo nhưng không bắt kịp tốc độ của Long. Một lát sau khi quay lại phòng thì nàng trở lại hình dạng ban đầu rồi tự hỏi : " Tên trộm đó rốt cục tới đây với mục đích gì trong khi đồ đạc không mất một món."
Rồi nàng nhớ ra mình vừa biến hình, liền thử lại và có kết quả. Vậy là nàng đã đánh thức được linh hồn mà không qua thiết bị nào cả, còn gì tuyệt vời hơn ngoài việc khoe với mẹ về thành tích này.
Long sau khi đạt được ý đồ kích đánh vào tâm lý của Linh Nhi để giúp nàng thức tỉnh linh hồn thì chạy một mạch tới quán xúc xích thay bỏ bộ đồ ăn trộm rồi mua lấy vài cây đem tới như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này đại thẩm kia cũng đã được Liên Hoa nhận vào làm, do hoàn cảnh khó khăn và không thấy đáng nghi nên đại thẩm được ở lại sống cùng gia đình hai mẹ con Liên Hoa và Linh Nhi.
Long vừa bước tới cửa quán thì tiếng Tiểu Hắc réo lên : " Có cao thủ xuất hiện - Chu Đại Thẩm - Linh lực hệ bóng tối - Linh Tá năm sao."
Long ánh mắt gắt gao nhìn về phía Chu Đại Thẩm kia, hắn tiến lại chào hỏi : " Cô Liên Hoa...bà bà...cháu có mua vài cây xúc xích hai người có muốn ăn chung không?"
"Không nha...cảm ơn cháu!" Liên Hoa mỉm cười lắc đầu đáp.
Chu Đại Thẩm thì khác, đưa tay lấy một cây xúc xích lớn nhất rồi đưa lên miệng le lưỡi liếm liếm mút mút như kiểu đang thổi kèn rồi cắn phập một cái nói : " Cảm ơn cậu bé...cháu là người quen của bà chủ sao?"
Liên Hoa giới thiệu : " Đây là Long! Học trò của một vị bằng hữu, bạn của con gái cháu."
Đúng lúc này, Linh Nhi từ trên tầng vọt xuống reo lên : " Mẹ...mẹ ơi con thức tỉnh được linh hồn rồi." Long vội khéo Linh Nhi lên cầu thang gấp gáp nói : " Có cái này muốn cho ngươi đây...nhanh nên." Mục đích là để tránh cho Chu Đại Thẩm kia có dịp tiếp cận Linh Nhi ở khoảng cách gần.
"Tiểu Hắc, mụ già kia tới rốt cuộc là có mục đích gì?" Long lo lắng hỏi thầm trong đầu.
"Chu Đại Thẩm không có ác ý, bà ta trước kia là một gái làng chơi, ăn chơi khét tiếng hét ra nước miếng của dân tộc Pờ Hò. Nay muốn rửa tay gác kiếm làm người lương thiện, thỉnh thoảng vẫn nổi máu dâm đi bắt trai nhà lành về hãm hiếp."
"Ặc!" Long á khẩu khi nghe Tiểu Hắc đọc sơ yếu lý lịch của Chu Đại Thẩm. Nếu đã không có ác ý thì tạm chấp nhận được để cho bà ta ở lại phụ giúp hai mẹ con Linh Nhi cũng tốt.
"Nè! Ngươi muốn cho ta cái gì?" Giọng nói trong trẻo tò mò của Linh Nhi đánh thức Long trở về thực tại. Hắc gãi đầu nói : " Ta có mua xúc xích cỡ bự, ngươi có muốn ăn không?"
"Oa...đúng lúc ta thèm gặm xúc xích! Hưm hưm." Linh Nhi reo lên, đưa cây xúc xích lên nhai ngon lành sau đó khoe việc nàng gặp ban nãy : " Lúc vừa nãy có một tên trộm mắt dịch đột nhập vào phòng ta đấy."
"Ồ vậy sao? Tên đó trông thế nào...có đẹp trai không?" Long giả vờ ngây thơ vô số tội hỏi.
"Không biết...hắn che mặt, không cướp đồ mà còn mắng chửi ta rất nhiều...thế là ta điên lên và thức tỉnh được linh hồn luôn nè." Linh Nhi vô tư đáp.
"Chúc mừng ngươi, ta nghe nói nữ nhân Bạch Hổ tộc khi biến hình rất đẹp...ngươi biến cho ta xem đi!" Long giả bộ năn nỉ.
"Được thôi...là ngươi thì ta mới đồng ý đó nha." Linh Nhi gật gật cái đầu nói, sau đó vươn vai duỗi cái lưng rồi thực hiện Hổ Hóa. Đó là bản năng của nàng lên chỉ cần biến hình được một lần là nàng nắm được toàn bộ cách thức.
Một chiếc đuôi khoang đen khoang trắng lộ ra phía sau lưng, bàn tay cùng bàn chân được bao phủ bởi một bộ lông hổ mềm mại cùng móng vuốt sắc nhọn. Ánh mắt cũng thay đổi, hai tai vểnh lên và cũng được phủ một lớp lông trắng mềm mượt, Long bật ra tiếng khen : " Đáng yêu quá!"
Linh Nhi hoàn thành quá trình biến đổi, nàng xoay một vòng nhìn xuống cơ thể mình sau đó lộ nét vui vẻ khi được Long khen : " Ngươi thấy đẹp thật sao?"
"Thật." Long gật đầu.
"Vậy thì hay quá!" Linh Nhi réo lên, sau đó bất ngờ há miệng nhe răng nanh ra cắn phập vào bắp tay Long khiến tên này la lên : " Ngươi làm gì vậy?"
"À...đây là cách thể hiện tình cảm của Bạch Hổ Tộc chúng ta...khi chúng ta tìm được ý chung nhân của đời mình thì phải biến hình rồi để lại dấu răng trên tay người đó để đánh dấu chủ quyền." Linh Nhi đảo mắt tinh ranh nói, sau đó nàng ghé sát vào tai Long nói khiến tên này rùng mình một cái : " Ngươi đó! Ta chấm ngươi rồi nha...đừng hòng thoát."
"Ặc! Gì vậy má? Mới tý tuổi bày đặt yêu đương...lo mà tu luyện đi." Long lui lại cười khổ một tiếng nói, hắn thực sự không ngờ rằng Bạch Linh Nhi sau khi thức tỉnh linh hồn lại trở lên tinh ranh lém tỉnh như vậy.
"có gì đâu...mẹ ta hồi còn bé hơn ta đã cắn ý trung nhân của mình rồi." Linh Nhi bướng bỉnh nói. Sau đó cầm xúc xích bỏ vào miệng nhai ngon lành rồi nuốt xuống nói : " Ngon quá!"
"Ta còn cây xúc xích khác ngon hơn nhiều, tiếc là bây giờ không cho ngươi ăn được." Long nói đầy ẩn ý, sau đó cùng Linh Nhi buôn chuyện phiếm tới tận khuya.
"Muộn rồi! Hay là cháu ở lại đi." Liên Hoa ngỏ lời khi thấy trời đã khuya, nếu để Long về thì nàng hơi lo.
"Đành vậy ạ! Cảm ơn cô Liên Hoa." Long mất hết liêm sỉ nói, sau đó được ngủ chung mới Linh Nhi vì cả hai đều còn nhỏ. Linh Nhi thì chắc chắn đồng ý bởi dù sao tên này cũng để lại cho nàng rất nhiều hảo cảm.
"Ủa sao ngươi không ngủ trên giường cùng ta...ta thơm lắm mà!" Linh Nhi ngây ngô ngửi tóc rồi ngửi áo mình hỏi Long. Khiến hắn phì cười đáp : " Ngươi cứ ngủ trước đi!"
Nói xong, Long ngồi xếp bằng tu luyện. Một vầng hào quang bao phủ quanh hắn phát ra ánh sáng xanh lam lung linh huyền ảo. Linh Nhi ánh mắt hâm mộ nhìn Long, nhưng chẳng được bao lâu vì quá buồn ngủ nên chỉ một lát là nàng đã thở đều.
Tới nửa đêm, Long mới dừng tu luyện mà tiến tới đặt tay lên má cô bé rồi thầm nói : " Xin lỗi vì hai cái tát! Khi đánh ra hai bạt tai đó ta thực sự có chút tàn nhẫn."
"Hưm!" Linh Nhi trở mình, tay bất ngờ đưa lên đặt lên trên bàn tay Long rồi xoa xoa. Nàng vẫn đang ngủ say và hành động vừa rồi xảy ra một cách tự nhiên.
Lúc này, Long mới sực nhớ ra câu nói của Tiểu Hắc liền hỏi ngay : " Ta thức tỉnh linh hồn cho Linh Nhi rồi, ta được thưởng gì?"
Tiểu Hắc đáp : " Đừng gấp gáp! Phần thưởng đó còn chưa xuất hiện lúc này. Đợi tới khi ngươi đột phá Linh Tá thì ắt sẽ biết phần thưởng là gì!"
"Đậu xanh rau má!" Long cay cú, mấy lần bị mừng hụt kiểu này rồi nên hắn cũng quen dần với độ bựa cùng cách nói úp úp mở mở của Tiểu Hắc.
Có sự xuất hiện của Long thì Linh Nhi bớt mệt mỏi hơn hẳn, cô bé đỡ phải chạy ra chạy vào nhiều nên có thể dành thêm thời gian trong bếp phụ mẹ nấu phở, cắt rau.
"Cho hai bát phở bò, thêm chút hành khô nhé bà chủ."
"Tới liền tới liền!"
"Cho bình rượu ngon!"
"Có ngay có ngay."
Quán phở mới kinh doanh được vài ngày mà tiền kiếm được cũng kha khá, cứ đà này thì chỉ trong vòng một năm hai mẹ con Liên Hoa và Linh Nhi sẽ đủ tiền mở một tiệm lớn hơn.
Buổi tối đến 7h là quán sẽ đóng cửa nên đây là lúc thích hợp để thực thi kế hoạch của Long, hắn viện cớ đi ra ngoài mua ít đồ nhưng thực ra là lén trèo lên nóc nhà rồi cải trang thành tên trộm sau đó lẻn vào nhà qua lối cửa sổ phòng Linh Nhi.
Đúng lúc này, Liên Hoa đang ngồi tính toán tiền lời tiền thiếu thì có một đại thẩm khoảng hơn 50 tuổi gương mặt phúc hậu tiến vào.
"Bà ơi quán đóng cửa rồi ạ!" Liên Hoa nhìn hướng đại thẩm nói.
"À...thực ra ta đến để xin việc...ta là người phương xa tới!" Đại Thẩm cười hiền hòa nói.
Liên Hoa bỏ sổ sách xuống đứng dậy kéo ghế mời đại thẩm đó ngồi rồi rót nước mời. Vị đại thẩm gật đầu niềm nở nhận ly nước đưa lên miệng uống một ngụm sau đó thong thả nói : " Nếu cháu không chê ta già thì có thể nhận ta, ta có thể làm hết mọi việc."_
Liên Hoa suy nghĩ rồi đáp : " Thực ra cháu cũng đang cần thêm người phụ giúp, cháu có thể nhận bà...nhưng do cháu mới kinh doanh lên tiền lương sẽ thấp một chút, đợi khi ổn định sẽ tăng lên bà thấy sao?"
Đại thẩm gật đầu cười : " Cũng được! Ta giờ già rồi còn đòi hỏi gì, chỉ cần có chỗ làm kiếm chút tiền mua cháo là ổn rồi."
Khi Liên Hoa và vị đại thẩm kia đang nói chuyện dưới nhà thì trên lầu chỗ phòng của Linh Nhi đang làn một nàm giằng co giữa cô bé và Long đang cải trang thành kẻ trộm.
"Trả nó lại cho ta!" Linh Nhi gắt lên rồi lao vào ăn thua đủ với Long khi hắn đang giữ một con gấu bông nhỏ cũ nát.
"Èo! Đồ đểu thế này cũng giữ khư khư..đồ ki bo." Long giả giọng ồm ồm nói. Hắn là đang muốn trọc tức nàng.
"Ngươi là kẻ xấu, đột nhập vào nhà ta nhất định có ý ăn trộm." Linh Nhi đáp lại, sau đó định la lớn gọi mẹ thì bị Long bịt miệng rồi đè xuống đất khống chế.
"Im mồm coi! Không ta cắt tai ngươi bây giờ." Long hung dữ đe dọa, làm cho Linh Nhi ứa nước mắt run rẩy sợ hãi không dám tạo ra tiếng động ngoại trừ tiếng xụt xịt.
"Sao nào! Sợ rồi à...linh lực của ngươi đâu mau đem ra đây? Linh hồn ngươi đâu mau thức tỉnh ta xem."
"Không có đúng không...ngươi thực sự quá thảm rồi! Haha...cha ngươi chết không rõ ràng...chỉ mong một ngày được minh oan thôi." Long buông lời chua chát.
"Mẹ ngươi ở lầu dưới kìa, đang bị một bà lão chuẩn bị sát hại rồi đấy. Cũng chính là vì ngươi, ngươi là người của Bạch Hổ Tộc mà không thể biến hình. Ngươi có thấy nhục chưa? Không chỉ ngươi nhục đâu mà mẹ ngươi nhục, cha ngươi dưới xuối vàng cũng nhục...vậy hãy chứng minh cho ta xem ngươi có thể trở thành niềm tự hào của họ đi...haha! Đéo được đâu đừng cố."
"Không phải như vậy!" Linh Nhi uất ức dồn nén nói, nàng khóc nức nở.
Chát!
Long thẳng tay tát vào mặt Linh Nhi một cái rồi mắng : " Chính là như vậy! Phế vật."
"Ta không phải phế vật!"
Chát!
Lại thêm một cú bạt tai nữa vào má bên kia, Linh Nhi ánh mắt chợt như hoang dại đi rồi gầm lên : " TA KHÔNG PHẢI PHẾ VẬT!"
Sau tiếng gầm, Long vội lui lại chứng kiến cơ thể Linh Nhi thay đổi. Sự uất ức và phẫn nộ dồn nén quá lâu trong cô bé giờ như bị phá vỡ rào cản mà tuôn trào ra bên ngoài. Quanh thân cô bé một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, cơ thể cô bé bắt đầu biến đổi, tai vẩy lên mọc nhiều lông, bàn tay bàn chân đều mọc lông hổ và hóa móng vuốt sắc nhọn, con ngươi hai mắt khép lại như mắt hổ, răng nanh mọc nhọn và có một chiếc đuôi mọc ra từ phía cạp quần sau lưng. Một nét đẹp hoang dã toát lên khắp cơ thể cô bé khiến Long u mê.
Biến hình xong, nàng giống mới một cô bé cosplay mèo dễ thương hơn là một con Bạch Hổ nhưng cũng không thể xem thường.
"Thành công rồi!" Long mừng thầm trong bụng. Tiểu Hắc xác nhận rằng quá trình thức tỉnh linh hồn của Bạch Linh Nhi đã hoàn thành, giờ việc Long có thể làm là rút lui. Hắn liền không nói gì mà phóng ra ngoài rồi chuồn mất với tốc độ cực cao.
"Đừng hòng chạy!" Linh Nhi tức giận quát sau đó lao ra ngoài cửa sổ đuổi theo nhưng không bắt kịp tốc độ của Long. Một lát sau khi quay lại phòng thì nàng trở lại hình dạng ban đầu rồi tự hỏi : " Tên trộm đó rốt cục tới đây với mục đích gì trong khi đồ đạc không mất một món."
Rồi nàng nhớ ra mình vừa biến hình, liền thử lại và có kết quả. Vậy là nàng đã đánh thức được linh hồn mà không qua thiết bị nào cả, còn gì tuyệt vời hơn ngoài việc khoe với mẹ về thành tích này.
Long sau khi đạt được ý đồ kích đánh vào tâm lý của Linh Nhi để giúp nàng thức tỉnh linh hồn thì chạy một mạch tới quán xúc xích thay bỏ bộ đồ ăn trộm rồi mua lấy vài cây đem tới như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này đại thẩm kia cũng đã được Liên Hoa nhận vào làm, do hoàn cảnh khó khăn và không thấy đáng nghi nên đại thẩm được ở lại sống cùng gia đình hai mẹ con Liên Hoa và Linh Nhi.
Long vừa bước tới cửa quán thì tiếng Tiểu Hắc réo lên : " Có cao thủ xuất hiện - Chu Đại Thẩm - Linh lực hệ bóng tối - Linh Tá năm sao."
Long ánh mắt gắt gao nhìn về phía Chu Đại Thẩm kia, hắn tiến lại chào hỏi : " Cô Liên Hoa...bà bà...cháu có mua vài cây xúc xích hai người có muốn ăn chung không?"
"Không nha...cảm ơn cháu!" Liên Hoa mỉm cười lắc đầu đáp.
Chu Đại Thẩm thì khác, đưa tay lấy một cây xúc xích lớn nhất rồi đưa lên miệng le lưỡi liếm liếm mút mút như kiểu đang thổi kèn rồi cắn phập một cái nói : " Cảm ơn cậu bé...cháu là người quen của bà chủ sao?"
Liên Hoa giới thiệu : " Đây là Long! Học trò của một vị bằng hữu, bạn của con gái cháu."
Đúng lúc này, Linh Nhi từ trên tầng vọt xuống reo lên : " Mẹ...mẹ ơi con thức tỉnh được linh hồn rồi." Long vội khéo Linh Nhi lên cầu thang gấp gáp nói : " Có cái này muốn cho ngươi đây...nhanh nên." Mục đích là để tránh cho Chu Đại Thẩm kia có dịp tiếp cận Linh Nhi ở khoảng cách gần.
"Tiểu Hắc, mụ già kia tới rốt cuộc là có mục đích gì?" Long lo lắng hỏi thầm trong đầu.
"Chu Đại Thẩm không có ác ý, bà ta trước kia là một gái làng chơi, ăn chơi khét tiếng hét ra nước miếng của dân tộc Pờ Hò. Nay muốn rửa tay gác kiếm làm người lương thiện, thỉnh thoảng vẫn nổi máu dâm đi bắt trai nhà lành về hãm hiếp."
"Ặc!" Long á khẩu khi nghe Tiểu Hắc đọc sơ yếu lý lịch của Chu Đại Thẩm. Nếu đã không có ác ý thì tạm chấp nhận được để cho bà ta ở lại phụ giúp hai mẹ con Linh Nhi cũng tốt.
"Nè! Ngươi muốn cho ta cái gì?" Giọng nói trong trẻo tò mò của Linh Nhi đánh thức Long trở về thực tại. Hắc gãi đầu nói : " Ta có mua xúc xích cỡ bự, ngươi có muốn ăn không?"
"Oa...đúng lúc ta thèm gặm xúc xích! Hưm hưm." Linh Nhi reo lên, đưa cây xúc xích lên nhai ngon lành sau đó khoe việc nàng gặp ban nãy : " Lúc vừa nãy có một tên trộm mắt dịch đột nhập vào phòng ta đấy."
"Ồ vậy sao? Tên đó trông thế nào...có đẹp trai không?" Long giả vờ ngây thơ vô số tội hỏi.
"Không biết...hắn che mặt, không cướp đồ mà còn mắng chửi ta rất nhiều...thế là ta điên lên và thức tỉnh được linh hồn luôn nè." Linh Nhi vô tư đáp.
"Chúc mừng ngươi, ta nghe nói nữ nhân Bạch Hổ tộc khi biến hình rất đẹp...ngươi biến cho ta xem đi!" Long giả bộ năn nỉ.
"Được thôi...là ngươi thì ta mới đồng ý đó nha." Linh Nhi gật gật cái đầu nói, sau đó vươn vai duỗi cái lưng rồi thực hiện Hổ Hóa. Đó là bản năng của nàng lên chỉ cần biến hình được một lần là nàng nắm được toàn bộ cách thức.
Một chiếc đuôi khoang đen khoang trắng lộ ra phía sau lưng, bàn tay cùng bàn chân được bao phủ bởi một bộ lông hổ mềm mại cùng móng vuốt sắc nhọn. Ánh mắt cũng thay đổi, hai tai vểnh lên và cũng được phủ một lớp lông trắng mềm mượt, Long bật ra tiếng khen : " Đáng yêu quá!"
Linh Nhi hoàn thành quá trình biến đổi, nàng xoay một vòng nhìn xuống cơ thể mình sau đó lộ nét vui vẻ khi được Long khen : " Ngươi thấy đẹp thật sao?"
"Thật." Long gật đầu.
"Vậy thì hay quá!" Linh Nhi réo lên, sau đó bất ngờ há miệng nhe răng nanh ra cắn phập vào bắp tay Long khiến tên này la lên : " Ngươi làm gì vậy?"
"À...đây là cách thể hiện tình cảm của Bạch Hổ Tộc chúng ta...khi chúng ta tìm được ý chung nhân của đời mình thì phải biến hình rồi để lại dấu răng trên tay người đó để đánh dấu chủ quyền." Linh Nhi đảo mắt tinh ranh nói, sau đó nàng ghé sát vào tai Long nói khiến tên này rùng mình một cái : " Ngươi đó! Ta chấm ngươi rồi nha...đừng hòng thoát."
"Ặc! Gì vậy má? Mới tý tuổi bày đặt yêu đương...lo mà tu luyện đi." Long lui lại cười khổ một tiếng nói, hắn thực sự không ngờ rằng Bạch Linh Nhi sau khi thức tỉnh linh hồn lại trở lên tinh ranh lém tỉnh như vậy.
"có gì đâu...mẹ ta hồi còn bé hơn ta đã cắn ý trung nhân của mình rồi." Linh Nhi bướng bỉnh nói. Sau đó cầm xúc xích bỏ vào miệng nhai ngon lành rồi nuốt xuống nói : " Ngon quá!"
"Ta còn cây xúc xích khác ngon hơn nhiều, tiếc là bây giờ không cho ngươi ăn được." Long nói đầy ẩn ý, sau đó cùng Linh Nhi buôn chuyện phiếm tới tận khuya.
"Muộn rồi! Hay là cháu ở lại đi." Liên Hoa ngỏ lời khi thấy trời đã khuya, nếu để Long về thì nàng hơi lo.
"Đành vậy ạ! Cảm ơn cô Liên Hoa." Long mất hết liêm sỉ nói, sau đó được ngủ chung mới Linh Nhi vì cả hai đều còn nhỏ. Linh Nhi thì chắc chắn đồng ý bởi dù sao tên này cũng để lại cho nàng rất nhiều hảo cảm.
"Ủa sao ngươi không ngủ trên giường cùng ta...ta thơm lắm mà!" Linh Nhi ngây ngô ngửi tóc rồi ngửi áo mình hỏi Long. Khiến hắn phì cười đáp : " Ngươi cứ ngủ trước đi!"
Nói xong, Long ngồi xếp bằng tu luyện. Một vầng hào quang bao phủ quanh hắn phát ra ánh sáng xanh lam lung linh huyền ảo. Linh Nhi ánh mắt hâm mộ nhìn Long, nhưng chẳng được bao lâu vì quá buồn ngủ nên chỉ một lát là nàng đã thở đều.
Tới nửa đêm, Long mới dừng tu luyện mà tiến tới đặt tay lên má cô bé rồi thầm nói : " Xin lỗi vì hai cái tát! Khi đánh ra hai bạt tai đó ta thực sự có chút tàn nhẫn."
"Hưm!" Linh Nhi trở mình, tay bất ngờ đưa lên đặt lên trên bàn tay Long rồi xoa xoa. Nàng vẫn đang ngủ say và hành động vừa rồi xảy ra một cách tự nhiên.
Lúc này, Long mới sực nhớ ra câu nói của Tiểu Hắc liền hỏi ngay : " Ta thức tỉnh linh hồn cho Linh Nhi rồi, ta được thưởng gì?"
Tiểu Hắc đáp : " Đừng gấp gáp! Phần thưởng đó còn chưa xuất hiện lúc này. Đợi tới khi ngươi đột phá Linh Tá thì ắt sẽ biết phần thưởng là gì!"
"Đậu xanh rau má!" Long cay cú, mấy lần bị mừng hụt kiểu này rồi nên hắn cũng quen dần với độ bựa cùng cách nói úp úp mở mở của Tiểu Hắc.