Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 8 : Say rượu

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Edit: Tiểu Màn Thầu



Bởi vì Kiều Tịnh đã trải nghiệm sự giáo huấn lần trước, vì không muốn để hệ thống phát thẻ đỏ cảnh cáo nữa, cho nên cô cố gắng nén lại cảm xúc muốn đá Thẩm Luân.



Cô vội rút chân mình lại, chân chưa kịp đặt xuống đất lại bị đôi bàn tay to lớn của Thẩm Luân tóm trở về, cầm trong lòng bàn tay mà tra tấn.



Vẻ mặt của Thẩm Luân khá lãnh đạm, biểu tính rất nghiêm túc, vẫn mang theo váng vẻ cao cao tự đại thường ngày, chỉ là ánh mắt khi say rượu lộ vài phần si mê. Xem ra Thẩm Luân đã say thật rồi, nếu không phải vì anh say rượu mới làm như vậy, thì chắc chắn là mắc bệnh thần kinh.



( Bệnh xà tinh: có biểu hiện của bệnh thần kinh.)



Kiều Tịnh nhìn anh dùng khăn lông lau chân cho mình, cố bình tĩnh, tốt tính hỏi: " Thẩm Luân, anh say à."



Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ.



" Anh không say," Đôi mắt thâm thuý của Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái, mỉm cười nói: " Ôn Thư, từ trước đến nay em luôn không thích mang dép lê đi trong nhà, hiện giờ mùa hè thì không sao, nhưng nếu khi trời trở lạnh, chân sẽ bị lạnh lắm đấy."



Vẻ mặt Kiều Tịnh đầy khinh thường, cô cảm thấy mỗi lần Thẩm Luân say rượu, đều sẽ nhận lầm cô thành người khác, trước kia chỉ vì gương mặt này, bây giờ thì hay rồi ngay cả chân cũng có thể bị nhầm lẫn sao?



Đi công tác hai ngày, trong giấc mơ của Thẩm Luân đều xuất hiện đôi bàn chân nhỏ nhắn này, làm cho anh nhớ nhung không thôi, căn bản anh đã xem đôi bàn chân đó chính là đôi bàn chân của ánh trăng sáng trong lòng anh.



" Vậy à, vậy làm phiền Thẩm tổng giúp em xoa bóp chân nhé." Khoé môi Kiều Tịnh hơi cong lên, dứt khoát cầm điều khiển từ xa mở TV lên, vừa xem chương trình giải trí vừa ra lệnh cho Thẩm Luân.



Dường như trong lúc Thẩm Luân làm theo lời cô, anh đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm mắt cá chân tinh tế của cô, trong nháy mắt sắc mặt lại lạnh đi vài phần. Lúc này, cô ngồi thoải mái trên ghế sô pha xem TV, trong tay còn cầm nửa trái táo ăn dang dở.



Cô lập tức cảm thấy có điểm khác thường, bàn tay to lớn đặt trên bàn chân cô chợt bất động. Bất thình lình nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo của Thẩm Luân, da đầu cô liền tê dại!



Cô bình tĩnh, mỉm cười vội rút chân về, lúc này Thẩm Luân cũng không ngăn cản cô.



" Anh tỉnh rượu rồi à? Có đói bụng không, để em nấu cho anh tô mì nhé?" Dứt lời, cô liền chạy vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng tắm, liền lấy áo choàng tắm khoác lên người.



Thẩm Luân nhìn thấy cũng không lên tiếng nói gì. Địa vị của anh cao như vậy, từ khi nào dễ dàng nghe lời người khác xoa bóp chân cho họ vậy?



Nhớ lúc trước khi còn quen với Ôn Thư, anh cũng chưa từng chạm qua chân Ôn Thư lần nào. Từ nhỏ anh đã được dạy bảo luôn phải tuân theo quy tắc, chưa bao giờ anh làm sai một việc nào.
Cô nhắn tin không dùng ký hiệu gì sao? Không phải hiện nay giới trẻ luôn thích dùng ký hiệu khi nhắn tin à.



" Vương Hiểu, cậu cho người tìm hiểu một chút quảng cáo lần này của thương hiệu nước hoa CH sẽ quay ở đâu."



Vương Hiểu còn cho rằng ông chủ muốn chỉ thị mình đi làm việc liên quan đến vấn đề cuộc họp vừa rồi, không ngờ đến lại là công việc liên quan đến thương hiệu CH, việc đầu tiên là anh ta ngẩn người, sau đó còn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn lạnh như của ông chủ, anh ta lập tức gật đầu: " Vâng ạ, tôi đi điều tra ngay đây."



Buổi trưa Kiều Tịnh cùng Diêu Diêu đến nơi quay hình, đó là một thị trấn cổ ở phía Nam. Khác hẳn với những thị trấn khác có nhiều danh lam thắng cảnh để du lịch, trấn Thánh Vương có vẻ hoang vắng và thần bí hơn.



Một con sông dài yên ắng vây quanh thị trấn nhỏ cổ xưa, trong trấn có rất ít khách du lịch, dường như tất cả đều là người dân địa phương.



Bởi vì tổ sản xuất làm công tác bảo mật rất tốt, cho nên truyền thông cùng người ngoài giới không ai biết tin tức bọn họ đến đây quay quảng cáo, bên trong trấn nhỏ người đến đây vây xem căn bản không có fan hâm mộ.



Trần Kiều và Ninh Nhân Nhã lần lượt ngồi xe chạy vào trong trấn. Ninh Nhân Nhã còn oán giận vài câu với cái thời tiết oi bức của cái trấn nhỏ của Giang Nam này, Trần Kiều cũng không mấy hài lòng với hoàn cảnh ở nơi đây.



Nguyên thân Kiều Tịnh lớn lên ở một thị trấn nhỏ phía Nam, cô thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, cho nên không tỏ vẻ hay oán giận gì cả.



Địa điểm ghi hình là một rừng trúc ở trên núi, khi đoàn ghi hình đi vào trong trấn, liền tìm một khách sạn để nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lên núi ghi hình.



Buổi tối, Kiều Tịnh gọi video call trò chuyện với bà ngoại, bà lại hỏi việc đêm đó người đàn ông xuất hiện ở cửa nhà là ai.



" Bà à, anh ta là nhân viên trong công ty của con, là người đại diện bảo anh ta đem đồ đến cho con, không phải như bà nghĩ đâu."



Lời nói của Kiều Tịnh rất chung chung, thứ nhất cô không nhắc đến Thẩm Luân, thứ hai cũng không phủ nhận điều gì. Cho nên hệ thống không thể trách tội cô.



Bà ngoại nghe xong lời này, trong mắt có chút thất vọng, Kiều Tịnh dở khóc dở cười, bà ngoại trông mong cô mau tìm được bạn trai để kết hôn như vậy sao?



Trò chuyện một lúc, Kiều Tịnh xem đồng hồ nhìn thấy thời gian đã không còn sớm nữa, liền khuyên bà ngoại nghỉ ngơi, cô cũng muốn ngủ một giấc để giữ gìn nhan sắc, đồng thời phải chuẩn bị tinh thần tốt cho lần ghi hình ngày mai.



——————//—//————-



* Editor: Anh Thẩm! Anh cứ việc tỏ ra cao cao tại thượng đi đợi lúc bị hành đừng trách sao xui 😌😌