Áp Đáo Bảo
Chương 26 :
Ngày đăng: 03:43 19/04/20
Sắp đến tết rồi. Công ty Vân Tường thật vất vả mới có thể nhàn hạ một chút, các nhân viên còn chưa hoàn hồn từ sự kiện trả thù kia của Mạc Ảnh Hàn, thì lại lập tức bắt đầu nghênh tiếp đợt bận rộn chết người lần thứ hai.
Cũng may đợt bận rộn này tối đa là đến năm mới mà thôi, coi như thời gian cũng không nhiều, điều này cho các tiểu liều mạng Tam Lang* một hy vọng nhỏ, tiểu liều mạng Tam Lang tiếp tục cố gắng thôi.
Là một biệt danh của một người trong truyện Thủy Hử, ý nghĩa nằm ở chữ liều mạng hết
*Cộc cộc*
"Vào đi."
Trợ thủ Tiểu Dương đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một đống lớn thất thất bát bát gì đó. Hai vành mắt đen thui vẫn đang có vẻ 囧囧 như vậy.
"Bà chủ." Nàng đi đến trước mặt Mạc Ảnh Hàn ngừng lại khoảng chừng một thước, giơ tay đưa thất thất bát bát gì đó đến, rồi nói: "Những thứ này là văn kiện mới hoàn thành của các khâu, xin ngài xem qua."
"Ừ." Mạc Ảnh Hàn ngừng động tác, giơ tay phải của mình lên.
Tiểu trợ thủ vội vã đưa cái gì đó trong tay đặt lên tay phải của Mạc Ảnh Hàn.
Mạc Ảnh Hàn hầu như không có ngẩng đầu, đưa tay tiếp nhận xong mới nhìn lên.
Giấy tờ rất nhiều, nhưng nội dung đều là những thứ nàng đã từng tham dự, cho nên thật sự chỉ xem qua một chút là được, khoảng chừng chỉ cần nhìn, xong ký tên mà thôi.
Cũng chỉ có một phần tài liệu cuối cùng, là nàng chưa từng nhìn thấy.
"?" Mạc Ảnh Hàn cầm tờ báo cáo trong tay, nhíu mày.
"Làm sao vậy? Bà chủ?" Tiểu trợ thủ ngay từ buổi ban đầu thì đã đi theo Mạc Ảnh Hàn, cho nên đối với động tác nhỏ của Mạc Ảnh Hàn nàng cũng vô cùng nhạy cảm.
"Báo cáo này, là ai làm?" Nàng tỉ mỉ nhìn, hai hàng chân mày nhăn lại, cũng không ngẩng đầu lên tiếng hỏi thăm.
"Đâu?" Tiểu trợ thủ ngẩng đầu nhìn.
Mạc Ảnh Hàn đưa tay lật ra trong xấp tài liệu cho tiểu trợ thủ nhìn. "Cái này." Nàng nhướn chân mày, hỏi.
"À, cái này a, là báo cáo kết quả của Phiền Tiểu Thử."
"Phiền Tiểu Thử?" Hai hàng chân mày nguyên bản còn đang nhướn lên lại rất nhanh nhíu lại. "Tại sao ta còn chưa thấy nàng làm việc vậy mà đã có báo cáo kết quả?"
"Chưa thấy? À, là việc trước đó Phiền Tiểu Thử làm, chính là lúc bà chủ ngài... ngài tôi luyện chúng ta. Chắc là có nhiều chuyện xảy ra quá, việc này lại nhỏ, cho nên bà chủ ngài quên rồi." Kỳ thực nàng muốn nói chính là giày vò chứ không phải tôi luyện, nhưng nếu như nói hai chữ đó ra, kết cục phỏng chừng sẽ rất thê thảm. Cho nên có giả dối như thế nào đi nữa, cũng phải trơ mặt mà nói thôi!
"..." Mạc Ảnh Hàn bất động thanh sắc, mỗi lần nàng gặp phải những chuyện nghĩ không ra thì thường bất động thanh sắc như thế.
Nàng xác thực không nhớ rõ có chuyện như vậy. Lúc sắp xếp nhiệm vụ cho củ khoai lang có cả trăm việc, coi như là nàng cũng không thể mỗi một việc đều nhớ rõ ràng như vậy không phải sao?
Nguồn: http://www.thivien.net/Th%C3%B4i-H%E...QdzcRKS-f2QraA
Nàng ngâm một bài tiếp một bài, nhưng toàn là thơ tình.
"Củ khoai lang đầu ngươi bị kẹt ở đâu rồi à?" Đầu Mạc Ảnh Hàn có chút choáng váng, hỏi.
"Mèo chiêu tài~~~ thần kinh của ngươi sao lại có thể thô a tại sao thô như vậy~~~" Nghe được Mạc Ảnh Hàn nói như vậy, Phiền Tiểu Thử duỗi thẳng tay chỉ vào Mạc Ảnh Hàn hét lớn: "Ta đọc thơ tình với ngươi a! Sao ngươi~~~~ một chút~~~ cũng không có phát hiện~~
~~ la la la la." Hắc! Ta đây còn hát lên! Hắc!
Phiền Tiểu Thử hét như vậy, khiến đầu Mạc Ảnh Hàn càng thêm đau a, bất tỉnh a. Nàng khó chịu cau mày nói: "Đầu ngươi bị kẹt rồi, ngươi đọc thơ tình với ta làm chi?!"
Phiền Tiểu Thử lập tức trịnh trọng. Nghiêm túc nói: "Đọc thơ tình làm gì? Đọc thơ tình đương nhiên là để bày tỏ với ngươi rồi!"
"..." Đầu óc Mạc Ảnh Hàn nháy mắt trống rỗng.
Ảo giác! Lẽ nào tửu lượng của mình càng ngày càng tệ? Mới uống chưa đến một chén mà?
Phiền Tiểu Thử trịnh trọng xong, đưa mắt nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Hàn.
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau!
Một lát! Đột nhiên nhào tới bên người Mạc Ảnh Hàn, hai tay ôm chặt lấy, gương mặt không ngừng cọ lên mặt Mạc Ảnh Hàn!
"Oa a a~~~ mặc kệ nhìn thế nào, mèo chiêu tài ngươi cũng đều thật xinh đẹp a~~~~~ quả nhiên là hàng tốt a~~~~"
"..."
Sau đó dọc đường đi, Phiền Tiểu Thử cũng không ngừng đọc thơ tình, không ngừng đọc không ngừng đọc, từ Bạch Cư Dịch cho đến Lý Thương Ẩn, lại từ Lý Thương Ẩn nhắc tới Nạp Lan Dung Nhược. Đọc đến nỗi Mạc Ảnh Hàn hận không thể tự sát.
Chứng tỏ Tiểu Thử là con người lãng mạn, nhớ được nhiều thơ tình vậy mà ╮(╯▽╰)╭
Ngươi nói a các văn nhân rảnh rỗi quá hay sao mà viết nhiều thơ tình như vậy làm gì? Muốn cho người khác sống không thế chứ?
_________________________
Lần trước Đại Hàn hát ca kịch, lần này tới Tiểu Thử ngâm thơ ╮(╯▽╰)╭