Áp Đáo Bảo

Chương 25 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Mạc Ảnh Hàn ngủ gục!



Mạc Ảnh Hàn của chúng ta luôn luôn tràn đầy tinh lực đến nỗi dường như không biết ngủ, vậy mà đang gà gật.



Một tuần chiến đấu thành tích của công ty Vân Tường quả thực trở mình tăng lên gấp bội, đương nhiên số người tử trận trong lúc đó không thể chỉ dùng từ một số tới hình dung, mà phải dùng từ cả tá tới hình dung.



Sau khi ở tại chiến trường một đống nhân viên tử trận, Mạc Ảnh Hàn của chúng ta cũng có chút mệt mỏi.



Cuộc sống như vậy tuy rằng rất có lợi, nhưng thật ra cũng quá chèn ép. Mạc Ảnh Hàn ngáp một tiếng nhỏ, nghĩ vậy.



Cuối tuần này có lẽ nên trở lại bình thường.



Ngẫm lại cả tuần nay, bị giáo huấn, hẳn là cũng hiểu được.



"Bà chủ... cafe của ngài." Tiểu trợ thủ nở nụ cười ngọt, đeo hai vành mắt đen thui, đi đến.



"..." Mệt đến nỗi, sức lực để che hai vành mắt cũng không có sao? Hay vì đen quá che thế nào cũng không xong, cho nên cam chịu?



Tiểu trợ thủ lén ngáp một cái.



"Công việc của tuần này, bọn họ đã hoàn thành hết chưa?" Mạc Ảnh Hàn uống cốc cafe trong tay, hỏi như vậy.



"Dạ dạ, mọi người đều vừa hoàn thành trong hôm nay." Tiểu trợ thủ kinh sợ.



"Tuần này thành tích của công ty khá tốt." Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.



"..." Tiểu trợ thủ lén ngáp, không nghe được lời khích lệ của bà chủ.



"Việc cuối tuần không nhiều lắm, để các ngươi nghỉ một ngày, một lát đi thông báo, ngày mai không cần đến làm việc." Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nói.



"!" Tiểu trợ thủ đang ngáp bị sặc một cái. "Khụ khụ khụ khụ."



"Thế nào?" Mạc Ảnh Hàn ngẩng đầu. "Không vui?"



Lắc đầu lắc đầu! Kích động nói không ra lời. Mắt ngôi sao, mắt ngôi sao*.



* (☆ 0 ☆) <= giống vậy.



"..." Xem ra là hài lòng. Mạc Ảnh Hàn tiếp tục uống cafe." Vậy đi thông báo đi."



"Vâng~~~ bà chủ~~~" ~~~~(3_3)~~~~



Tiểu trợ thủ khóc chạy.



Mạc Ảnh Hàn uống xong cốc cafe trong tay, ôm trán, ngồi trong phòng làm việc... ngủ gật.



Nàng nằm mơ thấy một chuyện rất kỳ kỳ quái quái. Nàng mơ thấy chuyện khi nàng còn bé bị bà mẹ vô lương tâm ép buộc kết thân.




Nàng liền ngoảnh đầu nhìn lại.



Gương mặt và cơ thể của Mạc Ảnh Hàn kề gần nàng, hai người cứ như vậy, tựa gần nhau, gần đến nỗi Phiền Tiểu Thử thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của Mạc Ảnh Hàn. Gương mặt Mạc Ảnh Hàn rất đẹp, nhưng không phải loại mê hoặc lòng người, mà là đẹp của duyên dáng, là loại đẹp thanh lãnh*, như trăng như sao.



*Thanh khiết + lạnh



Ngay lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Ảnh Hàn, rất hiếm thấy, bớt đi phần lãnh đạm và băng giá, lại mang theo một chút nhu hòa.



Sau khi màn hình đã phát sáng, Mạc Ảnh Hàn liền buông bàn tay Phiền Tiểu Thử.



"Được rồi." Nàng nói, âm thanh vẫn như trước, bình ổn và lãnh đạm.



Phiền Tiểu Thử nhìn gương mặt Mạc Ảnh Hàn, trả lời: "À. Ổn rồi."



"Ngày mai không phải đi làm, bọn họ cũng đã về hết rồi, sao ngươi còn ở đây?" Mạc Ảnh Hàn cầm ly nước trong tay, cất tiếng hỏi.



Trong khoảnh khắc như thế, Phiền Tiểu Thử đột nhiên cảm thấy mình ủy khuất vô cùng. Ủy khuất đến muốn bùng nổ! Nổ tan xương nát thịt, nổ tung đầu óc.



"Còn không phải tại ngươi! Mèo chiêu tài, công việc của ta làm vẫn không xong!" Nguyên bản nàng vẫn đang giận, giận Mạc Ảnh Hàn lại vì như vậy mà hành hạ mình, thậm chí trong lúc làm việc, còn đem toàn bộ thành viên trong gia phả của Mạc Ảnh Hàn ân cần thăm hỏi vài lần, còn ở trong lòng không ngừng chà đạp Mạc Ảnh Hàn.



Nếu như ta nhìn thấy nàng, thì nhất định phải như vậy như vậy!



Nếu như lúc đó không có ai, ta sẽ như vậy như vậy!



Muahahahaha!



Nhưng trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn, nàng lại chỉ cảm thấy ủy khuất, ủy khuất đến nỗi những thứ khác đều quên hết. Ủy khuất đến nước mắt lã chã rơi xuống.



"Làm không xong thì đừng làm nữa, để ở đó từ từ làm đi, không cần vội, ta không hạn định thời gian ngươi hoàn thành nữa." Vẻ mặt này của Phiền Tiểu Thử, rốt cuộc cũng khơi dậy được lương tâm sớm đã đánh mất của Mạc Ảnh Hàn, nàng buông chiếc ly xuống, vỗ vỗ đầu Phiền Tiểu Thử, mang theo một chút dịu dàng không thể tin được, mở miệng nói.



"..."



"..."



Bốn bề bởi vì vậy mà yên tĩnh trong chốc lát, một lúc sau, Phiền Tiểu Thử oa a một tiếng rú lên, ôm chặt lấy Mạc Ảnh Hàn.



"Mèo chiêu tài sau này ngươi thật sự không thể đối xử với ta như vậy nữa!" Ôm chặt a ôm chặt, đầu không ngừng cọ vào lòng Mạc Ảnh Hàn!



"..." Gương mặt Mạc Ảnh Hàn khó có được một tia dịu dàng, lại lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ.



Ngực! Ngực! Ngươi đụng vào ngực của ta! Ngươi cái tên ngu ngốc! Vô liêm sỉ! Bại não! Đần độn! Vậy mà lại còn cọ!



Buông ra ra ra Phiền Tiểu Thử cái tên ngu ngốc! Không được cọ nữa!



Vào một đêm không người như vậy, Mạc tiểu thư của chúng ta, bị một củ khoai lang chiếm tiện nghi. ~(≧▽≦)/~