Áp Đáo Bảo

Chương 6 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*. Phiền Tiểu Thử là một tên tham tiền, nhưng việc đó và việc Phiền Tiểu Thử muốn báo ân hoàn toàn không dính dáng. Tuy bây giờ Phiền Tiểu Thử hoàn toàn không có dấu hiệu muốn báo ân, nhưng Phiền Tiểu Thử vẫn nhớ rõ cái ân này, và nàng tự hứa với lòng mình thực sự thực sự phải báo ân!



*Nợ một giọt nước, trả nguyên con suối. <= đại loại vậy.



Nhưng mà đây là việc Phiền Tiểu Thử tự hứa với bản thân, cho nên độ tin tưởng không được cao.



Bởi vì sau sự kiện đó, trong mắt của Phiền Tiểu Thử toàn là kiếm tiền, cả ngày ngoại trừ suy nghĩ, hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền, chính là nghĩ hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.



Sau đó, một đêm tháng 11, đạo đức luôn chạy theo tiền bạc của Phiền Tiểu Thử vô tình rớt xuống mức N, nàng nhận được một việc có thể kiếm được cả mớ tiền.



Ngày 17 tháng 11 Bổn gia sẽ mở tiệc ở Phượng Thê Lâu, dưới danh nghĩa công ty tròn 30 năm thành lập, mời rất nhiều danh nhân tham dự buổi tiệc.



Đây là một sự kiện lớn, mỗi tòa soạn đều muốn cướp được tin độc nhất vô nhị. Nhưng lần này Bổn gia lại quy định, miễn là ký giả thì chỉ có thể sau 9 giờ tối mới được vào hội trường chụp ảnh.



Tuy yến hội 10:30 tối mới kết thúc, thế nhưng sau 9 giờ mới vào, thì có thể chụp được gì. Cho nên các tòa soạn đều tung ra cành ô-liu, hứa rằng mặc kệ là ai nếu có thể vào chụp hình trước 9 giờ, và nếu đó là tin độc nhất vô nhị thì sẽ được trả thù lao hậu hĩnh.



Bình thường Phiền Tiểu Thử hay giúp đỡ tòa soạn, tạp chí chụp ảnh ai cũng biết. Phiền Tiểu Thử tham tiền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



Lúc này trong mắt nàng ngoại trừ $ ra, thì không còn bất cứ thứ gì.



Nếu như nàng có thể len lén chui vào, đồng thời bắt được tin độc nhất vô nhị hay tin giật gân~~~ ế hế hế hế hế...



...



Thời gian trôi qua như chim bay, xé lịch nhanh chóng. Rất nhanh đã đến ngày 17 tháng 11, chính là ngày Bổn gia đãi tiệc.



Phiền Tiểu Thử sau khi lập kế hoạch chặt chẽ, thì xuất phát đến Bổn gia. Đương nhiên, có đem theo Bạch Lam đi cùng.




Phiền Tiểu Thử vừa rít gào trong lòng, vừa cố gắng chen vào trong đám người. Nhưng dù là vậy, cũng không có cách nào tránh né ánh mắt chuyên nghiệp của mấy người bảo vệ. Có tên bảo vệ đi đến phía nàng rồi.



"..." Lần này chết chắc rồi lần này chết chắc rồi lần này thực sự chết chắc rồi. Nếu như bị người kéo ra ngoài...



Nàng không muốn a ~~~~(3_3)~~~~



Trong lòng đã gấp đến độ nhảy tưng tưng, giả bộ bình tĩnh nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cái gì đó có thể cứu mạng rơm rạ của nàng.



Thế là nhìn quanh nhìn quanh, nàng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn.



Người ơi cứu mạng! Rơm rạ! A!



Mạc Ảnh Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử. Phải nói là, lúc ồn ào khi nãy, nàng cũng đã chú ý tới Phiền Tiểu Thử. Chỉ là nàng không có nghĩ đến nguyên nhân Phiền Tiểu Thử ở đây.



Nàng còn đang nghi hoặc, thì thấy Phiền Tiểu Thử nhanh chóng chạy đến hướng này. Nét mặt kích động còn kèm theo hai hàng nước mắt nước mũi.



"?" Mạc tiểu thư có chút kinh ngạc.



"Đại Hàn!" Phiền Tiểu Thử đã vô cùng nhiệt tình nhào tới, còn ôm lấy cổ nàng.



"?!"



Đại Hàn?! Ai cho nàng cái quyền hô nhũ danh của nàng?!



Mạc tiểu thư bây giờ không phải kinh ngạc nữa, mà là sợ hãi bên trong sợ hãi còn có một chút bất mãn. Diễn trò gì thế này? Gì thế này!?