Áp Đáo Bảo

Chương 7 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Đầu óc rối loạn, Mạc tiểu thư tự hỏi nhưng cũng cảm thấy vô cùng rối loạn, hiện tại trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng đều lung tung lộn xộn không tìm ra một manh mối nào.



"Đại Hàn! Ta vừa vào đã thấy ngươi rồi ~(≧▽≦)/~" Thừa dịp Mạc Ảnh Hàn còn đang chưa rõ chuyện gì, Phiền Tiểu Thử đã buông nàng ra, vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay Mạc Ảnh Hàn, nhiệt tình hô cái nhũ danh khiến Mạc Ảnh Hàn vô cùng bất mãn, bắt đầu lải nhải liên miên nói chuyện gia đình.



"..." Mạc Ảnh Hàn vẫn không tìm ra manh mối, nàng bất động thanh sắc để mặc Phiền Tiểu Thử lôi kéo.



Củ khoai lang này làm cái quỷ gì ở đây?!



"Ây za za, người ở đây thật đúng là đông quá, có muốn chúng ta đến bên kia ngồi không?" Sợ Mạc Ảnh Hàn lấy lại phản ứng, sẽ đẩy mình ra, Phiền Tiểu Thử quyết định tiên phát chế nhân*. Trước tiên kéo Mạc Ảnh Hàn đến một chỗ bí mật, thoát khỏi đám bảo vệ này.



*Đánh phủ đầu



Nhưng mà nàng dường như đánh giá thấp IQ của Mạc Ảnh Hàn. Bởi vì lúc này người ta đã liếc thấy bọn bảo vệ đang đứng kế bên, muốn tiến lên nhưng rõ ràng còn đang do dự. Liếc mắt cái, nàng cũng đã hiểu ra nguyên do.



"..." Nhưng mà nàng không làm gì cả, để mặc cho Phiền Tiểu Thử kéo mình đi qua một góc yên tĩnh.



"Phù... thiếu chút nữa chết rồi." Vừa vào góc, Phiền Tiểu Thử lập tức thả cánh tay Mạc Ảnh Hàn, lấy tay vỗ vỗ ngực mình.



Mạc Ảnh Hàn ở một bên nhìn nàng từ trên xuống dưới. Sau đó dùng vẻ mặt vạn năm không đổi, hỏi: "Mượn quần áo ở đâu, không hợp với vóc người như thế, khó trách người khác nhìn ra ngươi."



Bị hỏi như thế, Phiền Tiểu Thử lập tức giật mình. Sau đó cẩn cẩn thận thận nhìn Mạc Ảnh Hàn, ngượng ngùng hỏi: "Ngươi, ngươi biết rồi?"



"..." Mạc Ảnh Hàn không trả lời, tính là ngầm thừa nhận đi.



"Ngươi, ngươi biết từ lúc nào?" Bởi vì từng bị Mạc Ảnh Hàn giáo huấn, cho nên Phiền Tiểu Thử vẫn còn rất sợ nàng, lúc nói đến đây, cơ thể đã không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.



"Khi nãy."



"..." Phiền Tiểu Thử rất muốn bỏ chạy, nhưng mà bây giờ Mạc Ảnh Hàn đang cứu mạng rơm rạ của nàng, nếu như bây giờ chạy trốn khỏi nàng, kết cục nhất định sẽ càng thêm thê thảm! TAT



Muốn chạy trốn, nhưng lại không thể trốn!



"Ngươi làm việc ở tòa soạn?"



"Không phải, chỉ là lần này tòa soạn Chiêu hiền lệnh chỉ cần chụp được tấm ảnh độc nhất vô nhị, mặc kệ là ai cũng sẽ có thù lao hậu hĩnh, cho nên ta mới vào đây chụp."



"..." Những tòa soạn này quả thật không ngại cực khổ. "Ngươi vào đây bằng cách nào, không có thiệp mời cũng không bị kiểm tra."
"Vậy sao? Ngươi cũng rất đẹp." Với lời khen của người khác Tang Linh không cự tuyệt một ai, đương nhiên cũng không keo kiệt mà đáp lễ với Phiền Tiểu Thử.



Phiền Tiểu Thử cứ như vậy mà lâng lâng.



"Tỷ." Người bên này đang muốn tiếp tục mở miệng, bên kia Mạc Thanh Hàn đã kéo Cố Tiểu Mãn tới.



"A! Là ngươi!" Cố Tiểu Mãn thấy Phiền Tiểu Thử liền rất kích động, duỗi thẳng tay lên không trung, dường như muốn chỉ vào Phiền Tiểu Thử, nhưng dừng lại, không có chỉ.



"?" Ấn tượng của Phiền Tiểu Thử với Cố Tiểu Mãn không được sâu sắc lắm, chủ yếu là do lúc đó còn chưa kịp nhìn Cố Tiểu Mãn thì bản thân đã bị Mạc Ảnh Hàn đè bất tỉnh, thật sự không có cơ hội nhìn thấy bên cạnh có ai.



"Tỷ, không phải ngươi nói không có vấn đề gì với nàng sao?" Ở nhà bị tỷ tỷ nghiêm trọng báo cho biết, ai đó và ai đó hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì, dám nói lung tung ra ngoài Mạc Thanh Hàn nhất định phải chết, hiển nhiên là nàng đang không hiểu tình huống hiện tại. Không có vấn đề gì? Bộ dạng bây giờ giống không có vấn đề gì lắm hả?



Mạc Thanh Hàn không hiểu, nhưng mà cũng may là Mạc Thanh Hàn rất hay học hỏi, cho nên nàng vô cùng thành thật hỏi một câu.



"..." Mạc Ảnh Hàn đứng đó, trên gương mặt bị liệt một chút biểu tình cũng không có, thế nhưng Mạc Thanh Hàn từ nhỏ đã cùng tỷ tỷ sớm chiều ở chung nên có lẽ nàng đã biết, Mạc Ảnh Hàn lúc này rất là xoắn. <= rối đó O_O



"Tỷ, không phải ngươi nói không có vấn đề gì với nàng hả? Tại sao bây giờ lại ở cùng nhau?" Nhưng nếu như biết tâm tình của đối phương rối rắm mà nên ngừng hỏi thì, đó không phải là Mạc Thanh Hàn. Cho nên nàng lại hỏi thêm một lần.



"Nếu đã cứu ta, thì là bạn." Mạc tiểu thư trả lời ngắn gọn rõ ràng.



Quả nhiên nói dối! Cố Tiểu Mãn thầm nói một câu như thế dưới đáy lòng. Đồng thời tiếp tục mặc niệm cho PP của mình.



"Chúng ta thật sự là bạn?!" Đây không phải là lần đầu nghe được Mạc Ảnh Hàn nói ra hai chữ bạn bè này, Phiền Tiểu Thử cuối cùng nhịn không được, cẩn thận hỏi.



"Ừ." Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình đáp.



"..." Phiền Tiểu Thử không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy hoa nở trong lòng! Thế giới này tại sao lại tốt đẹp đến thế a~~~ tiểu thư Mạc gia nói hai người là bạn. Bản mặt nàng cười rất tươi nga, nhưng cảm thấy sao mà sao mà... ách... bỉ ổi.



"Nếu là bạn, vậy bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tiểu Thử đến Bổn gia chơi." Tang Linh từ đầu đến giờ đứng một bên không nói lời nào, nhưng mà sau khi nhìn Phiền Tiểu Thử... cười bỉ ổi, đột nhiên cười nói như vậy.



"Vâng." Phiền Tiểu Thử mừng rỡ.



"..." Mạc Ảnh Hàn rất hối hận. Mạc Ảnh Hàn rất ít khi hối hận, nhưng Mạc Ảnh Hàn bây giờ rất hối hận. Bởi vì trực giác nói với nàng rằng, tốt nhất mình nên tránh xa củ khoai lang này một chút, Mạc Ảnh Hàn luôn rất tin tưởng trực giác của mình, đa số thời gian nàng luôn làm theo trực giác của mình. Nhưng mà lần này... tuy cảm thấy không ổn, nhưng sự việc phát triển như bây giờ rất khó để nàng làm theo trực giác nữa.



Gặp phải quỷ rồi, mình chắc chắn gặp phải quỷ rồi!