Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 35 :

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Diệp Gia Thành đứng nhìn Lưu Á Đường trước mặt, hắn ta đang đổ mồ hôi từng giọt vì lúc nảy giằng co với PW, tên hung thủ này trông cũng khá được nhưng tiếc là đi sai đường mất rồi. Quay sang Hoắc Thiếu Khâm, Diệp Gia Thành ra lệnh.



- Mang hắn về trước, toàn bộ các cậu đi theo lên xe tránh hắn chạy trốn!



- Yes sir! Các vị thành viên mới đồng loạt hô lên sau đó túm cổ áo Lưu Á Đường mang đi lên xe.



- Khoan đã.... Lưu Á Đường giãy giụa.



- Anh là người hôm đó chạy xe cấp cứu! Lưu Á Đường nhìn Diệp Gia Thành.



Diệp Gia Thành không nói gì quay lưng đi, sau đó âm thanh lãnh khốc truyền tới:



- Cậu cũng không tệ!



Ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, hắn khẽ cười “thua dưới tay một người như hắn cũng mãn nguyện”.



Tôi dẫn Thái Húc Cường đi tới vừa lúc bắt gặp nụ cười chua xót của Lưu Á Đường, tôi đẩy Thái Húc Cường lên trước mặt sếp Diệp.



- Sếp tổng, tên này phạm tội che giấu hung thủ, tôi mang hắn về xem mục đích của hắn là gì, biết đâu có gì đó.... Tôi cố ý dừng lại nhìn Thái Húc Cường. Ý tôi muốn đề cập đến vụ việc thuê sát thủ ám sát ba hắn.



- Được, mang hắn về! Diệp Gia Thành hạ lệnh.



- Các người là ai, các người không phải cảnh sát! Lưu Á Đường hai mắt liếc nhìn tôi.



- Ông anh, ông làm ơn nhìn kỹ đồng phục của chúng tôi đi! Tôi khoanh tay đứng nhìn Lưu Á Đường.



Đến giờ phút này Thái Húc Cường mới tá hỏa mở to mắt nhìn tôi, Lưu Á Đường cũng hít vào một hơi dài.



- Protect World! Lưu Á Đường nhắm mắt không ngờ hắn lợi hại đến nổi đích thân PW phải ra tay.



- Ha ha ha.... Lưu Á Đường cười vang.



- Ái Thi! Thái Húc Cường nhỏ giọng gọi tôi.



- Dẫn hắn đi! Diệp Gia Thành nắm lấy tay Thái Húc Cường mạnh mẽ đẩy hắn về phía Kỷ Ngự Trình.



- Ơ..... “Mình đâu phải cấp dưới nhỏ bé, quăng cho mình làm gì” Kỷ Ngự Trình trợn mắt sau đó quăng Thái Húc Cường cho người phía sau hắn.



Sếp Diệp thấy người đàn ông khác gọi tên vợ mình một cách tha thiết trong lòng rất tức giận, hắn không nghĩ nhiều nắm lấy cái tên đàn ông thối quăng đại cho Kỷ Ngự Trình. Chỉ muốn cái tên ấy biến mất trước mặt hắn. Không cho xuất hiện trước mắt Lô Ái Thi nữa.



Tôi nhìn thái độ và hành động sếp Diệp há mồm, sau đó chậc chậc vài cái “tên này đang ghen nga”. Diêu Khúc Lan bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt không hiểu gì. Chúng tôi lần lượt lên xe quay về khu quân sự Calisot, người PW chúng tôi đã bắt những việc còn lại để nước G lo. Chúng tôi sau khi về Calisot sẽ bay về tổng bộ PW ở nước S trong đêm.



2h15’ Sân bay Calisot



Chúng tôi đi thẳng ra sân bay sau đó lên máy bay riêng của PW quay về nước S. Tôi dìu Tần Tuyết lên máy bay, vết thương trên tay cô ấy không nghiêm trọng lắm nhưng mất máu khá nhiều nên cô ấy có vẻ suy yếu. Dìu Tần Tuyết ngồi vào ghế và giúp cô ấy thắt dây an toàn xong thì ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
- Cô cẩn thận một chút, sách ở trên cao thì đừng với tay cố lấy làm gì, cẩn thận mấy quyển sách bên cạnh ngã xuống rớt trúng đầu cô, làm cô chảy máu đầu!!! Kha Trân Tâm nghiến răng hứ...một tiếng rồi nện gót giày theo sau Cố Nhã Yến.



Hai kẻ đáng ghét! Thấy tôi suy yếu nên ức hiếp tôi à? Chờ tôi bình phục hai người sẽ biết, tôi quá hiểu hai người mà, một kẻ độc ác, một kẻ tuyệt tình. Cộng lại là hai kẻ cực kỳ biến thái. Tôi không đá văng hai cô, hai cô sẽ đâm tôi đến chết. Tôi bước ra thang máy, đi về hướng phòng nghỉ.



Sau khi lấy được Vali tôi chỉ muốn về nhanh, “bụng đói quá”



Nhìn sang thang máy sếp tổng tôi thấy Diệp Gia Thành, Kỷ Ngự Trình, La Thúc Khiêm và Trần Ngạn Quân chuẩn bị bước vào thang máy. Tôi cũng kéo vali vào thang máy.



Trước cổng PW, một chiếc xe hơi xém va vào tôi, thắng lại:



- Ah..... Tôi lùi mấy bước, ôm bụng.



- Thật xin lỗi! Tôi không cố ý! Kha Trân Tâm ló đầu ra từ trong xe nhìn tôi.



- Cô đi đi! Tôi rất căm ghét nhưng vẫn nói nhẹ nhàng “bây giờ không phải lúc”



- Xin lỗi nhé! Kha Trân Tâm nhếch mép, lái xe đi.



Tôi ôm bụng, xót quá, lại có vẻ đau rồi. Mồ hôi tôi tuông ra, tôi lê bước đến dựa vào bức tường cánh cổng phụ.



Một chiếc xe màu đen bóng dừng kế tôi, sếp Diệp mở kính xe:



- Em sao vậy? Giọng Diệp Gia Thành không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.



- Không sao....Tôi thuề thào.



- Lên xe đi! Sếp Diệp ra lệnh.



- Nhưng.... Tôi ấp úng “trước cửa PW nha”



Diệp Gia Thành mở cửa bước xuống xe đến nắm tay tôi, kéo vali.



- Sếp Diệp.... Tôi bấu lấy tay anh.



- Em sao vậy? Diệp Gia Thành ôm tôi lên xe, anh đang hoảng hốt.



Sếp Diệp thắt dây an toàn cho tôi, đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, anh dịu dàng, nhưng mặt đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi:



- Nói anh biết, em đau chổ nào? Giọng anh trầm khàn.



- Em....em bị...động thai.... Tôi nhỏ giọng.



Diệp Gia Thành dường như chấn động, bàn tay đang lau mồ hôi trên trán tôi dừng lại, hai mắt anh mở to sáng long lanh, kích động.