Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 74 : Sự kỳ diệu của tình yêu

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


Mọi người hốt hoảng khi nhìn thấy Lô Ái Thi đột ngột rơi xuống nước, Diệp Gia Thành vội vàng nhảy xuống biển. Cũng may phát hiện kịp thời nên Lô Ái Thi vừa rơi xuống biển Diệp Gia Thành đã nhảy xuống ngay vì thế Lô Ái Thi không chìm sâu. Chẳng mấy chốc sếp Diệp đã tìm được Lô Ái Thi mang cô lên mặt nước. Lúc ngoi lên mặt nước Lô Ái Thi đã hoàn toàn bất tỉnh, gương mặt tái nhợt.



“Ái Thi!” Lô Tử Nam đón lấy Lô Ái Thi từ tay Diệp Gia Thành đưa cô lên thuyền.



“Làm sao đột nhiên em ấy lại rơi xuống nước kia chứ?” Diêu Khúc Lan lo lắng, lấy khăn đã chuẩn bị sẵn phủ lên người Lô Ái Thi.



“Gia Thành, mau làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!” Kỷ Ngự Trình lên tiếng.



“Ái Thi!” Diệp Gia Thành vừa lên thuyền đã chạy tới đoạt lấy Lô Ái Thi từ tay Lô Tử Nam. Anh làm gấp một loạt động tác sơ cứu người đuối nước. Vì rơi xuống không lâu nên các sơ cứu bình thường với Lô Ái Thi. Gương mặt cô vẫn yên lặng nhắm chặt hai mắt như đang ngủ.



“Em ấy không có phản ứng!” Lô Tử Nam xanh mặt.



“Mau cho thuyền vào bờ!” Diệp Gia Thành hét lên.



Diệp Gia Thành ôm lấy Lô Ái Thi vào lòng.



Bệnh viện K – thành phố D – nước Y – TK21



Người phụ nữ phúc hậu nhìn ngoài 40 tuổi dùng khăn lau gương mặt cho con gái mình đang nằm trên giường bệnh. Bà nhẹ nhàng sửa lại chăn cho con gái rồi bê lấy thau nước ra ngoài. Trên giường bệnh cô gái nhắm nghiền hai mắt ngủ. Cổ tay cô đang phải truyền nước, trong thoáng chốc ngón tay cô khẽ cử động hai cái rồi nằm im như cũ.



“Như Mai, con đó! Ngày mai tỉnh lại rồi biết tay mẹ. Thức khuya đọc truyện suốt mấy đêm liền đến nỗi mất sức để rồi bị sốt phải nhập viện!” Người phụ nữ bước vào ngồi kế bên cô gái khẽ mắng.



“Nó vẫn chưa tỉnh à?” Một người đàn ông trung niên mở cửa bước vào, theo sau ông là một cậu trai trẻ ước chừng 16, 17 tuổi.



“Chị yếu mà còn luyện truyện cả ngày lẫn đêm, con biết thế nào cũng có ngày này mà!” Cậu con trai tiến vào để một túi trái cây lên bàn lầm bầm.



“Hạ Minh Tường, hôm nay con không đi học sao?” Người phụ nữ quay sang nhìn con trai mình.



“Con tan học rồi, mẹ chăm chị mới có một ngày một đêm mà đã quên hết giờ giấc rồi!” Hạ Minh Tường bĩu môi.



“Bác sĩ nói Như Mai khi nào thì tỉnh?” Ông Hạ kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh.



“Bác sĩ nói chậm nhất ngày mai nó sẽ tỉnh, vì sốt cao nên mê sảng một chút!” Bà Hạ vuốt tóc con gái dịu dàng nói.



“Tôi đã dặn bà ở nhà canh chừng kỹ hai đứa nhỏ, đứa lớn quá mê ngôn tình bà phải hạn chế nó ít xem lại chứ. Còn đứa nhỏ mê nghiên cứu khoa học thì bà phải giám sát không cho nó làm nổ tung một số thứ trong phòng rồi mà!” Ông Hạ day trán.



“Tôi...tôi... xin lỗi tôi mãi xem phim nên quên mất!” Bà Hạ đỏ mặt.



“Haizz... tôi không biết phải nói sao nữa!” Ông Hạ lắc đầu trước vợ con của mình.
“Như Mai!” Mẹ tôi òa khóc.



“Con...xin...lỗi...” Tôi nhắm nghiền hai mắt xuôi tay chìm vào bóng tối.



“Như Mai/ chị!”



Điện tâm đồ kêu lên một âm thanh chói tai rồi màn hình chạy một đường thẳng dài.....



Bệnh viện J – thành phố L – nước H – TK22



Điện tâm đồ bất chợt kêu lên âm thanh chói tai rồi màn hình chạy một đường thẳng dài khiến tất cả mọi người đang có mặt trong phòng bệnh tim ngừng đập trong phút chốc. Diệp Gia Thành hoảng hốt:



“Ái Thi!”



“Mau gọi bác sĩ!” Anh hét to, bàn tay nắm chặt tay Lô Ái Thi.



Một đoàn bác sĩ nhanh chóng chạy vào làm một loạt kiểm tra, đưa mắt nhìn điện tâm đồ rồi kiểm tra mắt Lô Ái Thi vị bác sĩ trưởng khoa nhìn Diệp Gia Thành.



“Sếp Diệp, thành thật xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức! Cô ấy đã đi rồi!” Giọng nói vị bác sĩ đầy áy náy.



Diệp Gia Thành sau khi nghe xong câu nói anh như một kẻ mất hồn ngồi phịch lên ghế. Lô Tử Nam không đứng vững đưa tay vịn tường. Diêu Khúc Lan nhào vào lòng Lô Hướng Nhật òa khóc.



“Ái Thi... không thể nào... không thể nào!” Nước mắt Diệp Gia Thành thi nhau rớt xuống, anh nhìn gương mặt người anh yêu thương nhất đang nhắm nghiền hai mắt mà lòng anh dường như hoàn toàn trống rỗng. Anh không còn cảm nhận được đau đớn nữa, dường như mọi cảm giác với anh bây giờ đều là trống rỗng.



Diệp Gia Thành siết chặt nắm đấm trong tay, gục ngã trước giường bệnh.



Bất ngờ điện tâm đồ kêu một tiếng rồi từ số 0 vọt lên nhanh chóng và thay đổi liên tục 88 -90, 88-90, 88-90....



“Ái Thi!” Diệp Gia Thành nhìn điện tâm đồ mừng rỡ.



Tôi từ từ mở mắt, lần mở mắt này tôi chỉ mong sẽ nhìn thấy Diệp Gia Thành, người mà tôi đánh đổi tất cả chỉ để có thể ở bên anh. Ba, mẹ tôi còn có em trai. Còn anh nếu mất đi tôi sẽ không thể nào vượt qua được cú sốc to lớn đó.



“Gia... Thành....” Tôi khẽ mấp máy đôi môi gọi tên anh khi nhìn thấy khuôn mặt dù có thay đổi trở nên tàn tạ thì tôi vẫn có thể nhìn ra anh.



“Ái Thi! Anh biết mà, em không thể bỏ anh, em sẽ không bỏ rơi anh!” Diệp Gia Thành mừng rỡ nắm lấy tay tôi ôm vào lòng.



Mọi người xung quanh đều mừng rỡ trong kinh ngạc. Mấy vị bác sĩ mở to đôi mắt không thể tin được vào những gì mình đã nhìn thấy.