Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 75 : Hạnh phúc viên mãn - Chương cuối

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


Tôi thật may mắn khi được quay lại thế giới này một lần nữa, cuối cùng tôi cũng có thể ở bên cạnh Diệp Gia Thành mà không vướng bận điều gì. Nhớ lại ánh mắt của ba, mẹ khi nhìn tôi lần cuối trong lòng chợt đau nhói. Minh Tường vẫn mặc trên người bộ đồng phục THPT, có lẽ khoảng thời gian 15 năm tôi lưu lạc đến nơi này chỉ là một hai ngày đối với thế giới bên kia.



Nằm trên giường bệnh suốt năm tháng ròng cuối cùng tôi cũng được xuất viện, hầu như tất cả bác sĩ đều cho rằng sự sống lại của tôi là một kỳ tích. Trên mặt báo khắp các nước đều đăng tải tin tức về tôi, mặc dù Trần Ngạn Quân đã che giấu rất kỹ không để tin tức lọt ra ngoài nhưng mọi việc khó mà giữ được trước những tay nhà báo lành nghề.



Trên khắp các mặt báo đều có nhiều tiêu đề về tôi chiếm một trang lớn. “Vợ chỉ huy Diệp Gia Thành đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu”, “Phu nhân tổng chỉ huy PW đang trong tình trạng nguy kịch”.... Trong thời gian tôi hôn mê sếp Diệp hoàn toàn suy sụp, nhìn anh tiều tụy mà tôi đau lòng không thể tả.



Tôi nằm trong lòng anh dịu dàng nói:



“Ông xã, nhìn anh như thế em rất đau lòng!”



“Anh tàn tạ thế nào cũng không sao, chỉ cần em tỉnh lại là đủ rồi!” Diệp Gia Thành ôm chặt lấy tôi.



“Cho dù bắt anh phải đánh đổi sinh mạng cho em cơ hội sống anh cũng cam tâm!” Diệp Gia Thành nghẹn ngào.



“Không được, nếu em tỉnh lại mà không có anh thì làm sao em sống được! Em chỉ hạnh phúc khi có anh bên cạnh!” Tôi rơi nước mắt ôm chặt anh hơn khi nghe anh nói.



“Được, chúng ta mãi bên nhau. Không cho ai được phép rời đi cả!” Diệp Gia Thành mỉm cười dịu dàng.



Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang lên cao như chứng minh cho lời ước hẹn của chúng tôi “Sẽ mãi mãi bên nhau”. Nhưng tôi biết trong tình yêu dù yêu đến bao nhiêu cũng sẽ có sự chia ly vĩnh viễn. Không một ai không già đi và rồi sẽ đi về bên kia cõi vĩnh hằng. Là anh hay là tôi, một trong hai người chúng tôi sẽ xuôi tay nhắm mắt rời bỏ đối phương trước. Cuộc đời là như thế đó, không một ai thoát khỏi số kiếp sinh lão bệnh tử để rồi cuối đời sẽ để lại một người còn trên thế gian lẻ loi cô độc. Và rồi người đó cũng sẽ ra đi, một ngày nào đó người yêu thương nhất sẽ trở về đón họ cùng nắm tay nhau đi về cõi vĩnh hằng.



Đó là một sự thật không thể xoay chuyển, vì thế phải trân trọng hạnh phúc đang có được trước mắt. Khó khăn vô cùng khi bạn có thể ở bên cạnh người bạn yêu và người đó cũng yêu bạn, hãy trân trọng cái hạnh phúc đó! Tôi biết ai trong chúng ta đều nghĩ xa vời, nghĩ về tương lai sau này sẽ ra sao? Tương lai sẽ ra sao thì hãy tin rằng dù cuối đời trong hai người ai sẽ là người ra đi trước, nếu là người ấy thì người ấy vẫn sẽ trở về đón bạn cùng đi khi bạn không còn đủ sức sinh tồn trên thế gian nữa!



Hãy vững tin là như thế thì câu nói “Bên nhau mãi mãi!” sẽ vĩnh viễn tồn tại đúng nghĩa của nó!



Phân cách tuyến...



Mùa đông đến thật nhanh, tôi bị quấn như một cục bông đi không nổi lười biếng đến độ muốn lăn lăn. Bước ra khỏi phòng ngủ như thường lệ nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng người đàn ông của mình ở đâu, tôi cau có mặt mũi:



“Diệp Gia Thành! Em muốn ăn lẩu!” Nâng cái bụng tròn vo như quả bóng của mình tôi đi tới mở tủ lạnh bê một đĩa trái cây tươi ra, đưa tay lấy một miếng xoài cho vào miệng nhai.



“Bà xã! Trời lạnh sao em lại ra đây!” Diệp Gia Thành lật đật chạy từ dưới bếp lên nắm lấy tay tôi lo lắng.



“Em muốn ăn lẩu!” Tôi lặp lại lời nói khi nảy của mình một lần nữa.


“Sếp Trần! Lão đại hỏi có cần điều thêm người qua bên anh hay không?” Trịnh Vĩ Bình ôm túi snack vừa ăn vừa hỏi bâng quơ.



Khò....khò...khò... đáp lại Trịnh Vĩ Bình là tiếng ngáy đều đều của Trần Ngạn Quân.



Trong lòng Trịnh Vĩ Bình kêu gào đòi lật bàn.



Đưa tay lấy một gói snack chưa mở Trịnh Vĩ Bình vỗ mạnh một cái... Bùm....



“Địch phát hiện rồi ư?” Trần Ngạn Quân lập tức tỉnh ngủ bật dậy.



Phân cách tuyến...



Tổng cục PW mấy ngày gần đây rất tất bật, nghe nói họ đang nhận một chuyên án mới vô cùng ‘chật vật và lầy lội’. Gọi là nhận dường như không đúng lắm, phải nói là nhiệm vụ của họ mới đúng. Nghe thiên hạ đồn đại chuyên án này khá nghiêm trọng, liên quan tới đường dây tội phạm mới phát triển nhưng danh tiếng và quy mô lại lan xa khiến cả thế giới nghe tin phải khiếp sợ đến độ vỡ mật.



Đường dây tội phạm khét tiếng chuyên về buôn bán vũ khí, ma túy, mại dâm, rửa tiền phi pháp xuyên 92 quốc gia trên toàn thế giới. Có hệ thống ngầm rất tinh vi, bộ phận cầm đầu thì như vũ bão. Đừng hỏi vì sao tôi chỉ nghe nói. Vì hiện tại tôi đang ở nhà chăm sóc cho con trai vừa mới chào đời của mình.



Thằng bé chỉ mới hơn sáu tháng mà rất dễ thương, kháu khỉnh. Bé có đôi mắt câu hồn giống như ba nó vậy, cái miệng thì lúc nào cũng nhếch lên. Chưa gì đã sở hữu được hết tính cách của ba nó rồi, khi nó cười tôi nhìn thế nào cũng trông thật đểu. Đôi chân mày nhìn y chang sếp Diệp, tóm lại nó với sếp Diệp như từ một khuôn đúc ra vậy. Đến ba, mẹ chồng tôi còn nói con trai tôi chẳng khác gì sếp Diệp lúc nhỏ là bao.



Bà nội tôi rất mê đứa cháu cố này, dù đi du lịch đâu xa cứ cách một tháng lại về nhà thăm nó một lần. Ba, mẹ chồng vì nó mà định cư ở nước S luôn chỉ để thường xuyên sang thăm cháu. Để cho thuận tiện nên nhà ba, mẹ ở ngay đối diện nhà chúng tôi. Nhìn con nhỏ ư a suốt cả ngày tôi cảm thấy vô cùng sung sướng.



“Sau này khi lớn lên con nhất định phải giống ba đó, nếu không mẹ sẽ đánh vào mông con!” Tôi véo một cái nhẹ lên má con trai. Con phải giống ba chung thủy, không được trăng hoa, giống ba tài giỏi bảo vệ dân chúng, giống ba mạnh mẽ bảo vệ mẹ...



Diệp Gia Thành không biết về từ khi nào anh bước vào phòng tiến tới ôm tôi vào lòng:



“Bà xã, anh thật sự rất hạnh phúc!”



“Em cũng hạnh phúc lắm ông xã!” Tôi tựa vào vai anh.



Con trai nhìn thấy ba về liền nở nụ cười thật tươi bi bô, hai tay bé giơ lên như thể đang đòi ba ba cưng chiều. Sếp Diệp thấy thế mắng yêu:



“Diệp Giang Hạo, tên nhóc này để ba ôm mẹ một tí cũng không được sao, ba đâu có giành mẹ con!”



Tôi bật cười sau câu nói của anh, một nhà ba người hạnh phúc, ấm áp bên nhau trong tiếng cười trẻ thơ giòn tan!