Ba Bước Hủy Diệt Một Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 3 : 3 đi bước hủy diệt thứ hai——đau khổ đối mặt với cái chết

Ngày đăng: 04:30 19/04/20


Ngày dần trôi qua, học kỳ chấm dứt khi đôi ta cầm phiếu điểm về nhà.

Không nghĩ cô ấy thật thông minh, sau khi chuyên tâm học hành, thành

tích học tập của cô ấy tăng rất nhanh, cuối kì đứng thứ hai trong lớp.

Trong khi đó tôi lại rất bình thường, ngay cả trong top 50 cũng không

vào nổi.



Bà nội và ba mẹ đều rất vui vẻ, miệng luôn khen em gái thông minh.



Em gái lại làm vẻ mặt như thấy thần tượng, nói, “Sao lại vậy? Sao lại vậy được? Anh thông minh như vậy sao điểm thi không bằng em?”.



Không thể nào chịu đựng được! Việc này là danh dự của một thằng đàn

ông. Tôi giận tím mặt nói một câu, “Đương nhiên không phải vậy, đợt thi

này tự nhiên anh lại bị đau bụng, cho nên kiểm tra không tốt”.



Bà nội và ba mẹ làm thần sắc như gặp phải quỷ, Chỉ có đứa em gái ngu

ngốc đột nhiên như hiểu ra gật đầu, “Đúng là vậy, em biết anh trai rất

lợi hại mà”.



Bà nội và mẹ cười trộm, mặt tôi không nhịn được, tránh ánh mặt mọi

người, vẫn mạnh miệng, “Em cứ chờ đấy, học kỳ sau nhất định anh sẽ vượt

qua em”.



Ách, cái danh dự đáng ghét của thằng đàn ông!



Học kỳ mới vì không để mất mặt trước em gái nên tôi dốc sức học tập

tử tế, cuối cùng đến cuối kỳ đứng thứ nhất được lên bục giảng lĩnh

thưởng. Điều này đã làm khiếp sợ mọi người, chỉ có duy nhất em gái luôn

thán phục, vẻ mặt càng ngưỡng mộ tôi.



Bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của em gái, tôi không có thời gian ra ngoài

làm chuyện xấu, hàng xóm láng giềng đều khen ngợi tôi đã cải tà quy

chính. Cuối cùng tôi nghiệp bằng giỏi, được nhận vào trường cấp ba trọng điểm. Em gái cũng luôn đứng thứ nhất, tên luôn ngồi ở đầu bảng. Anh em

nhà họ Lý chúng tôi đã trở thành huyền thoại ở trường cấp hai. Phụ huynh học sinh suốt ngày vây quanh ba mẹ tôi hỏi lấy kinh nghiệm.



Tức giận ở cái là, rõ ràng người tiến bộ là tôi, nhưng ba mẹ càng

thích em gái hơn. Tuy vậy cô ấy vẫn là một tiểu tín đồ trước sau như một tôn sùng tôi, bởi vậy nên tôi có tức giận cũng không biết xả vào đâu.
Mẹ rõ ràng không tin, nhưng kì lạ là không hỏi nữa, đến trước phòng em

gái gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, một lúc sau đi ra, mang theo vẻ hiểu

biết về âm mưu này rồi cười tủm tỉm vào bếp, nhìn xem nói: “Nước ít quá, canh đậu đỏ nên nấu như này …”.



Mẹ cẩn thận dạy tôi nấu canh đậu đỏ thế nào, sau đó ở một bên chuẩn

bị cơm tối. Thỉnh thoảng nhìn tôi cười, cười đến mức da đầu tôi run lên. Chờ canh đậu đỏ nấu xong, tôi ấp úng nói: “Nấu nhiều quá, con múc một

bát cho em gái”.



Mẹ cười lớn: “Ừ, làm đi”.



Tôi gõ cửa, em gái mệt mỏi nói: “Vào đi”. Tôi đi vào thấy em gái cuộn mình trong chăn, tôi bưng bát canh đậu đỏ vào, “Em uống ít canh này

đi”.



Mẹ không biết đã vào từ lúc nào: “Con nhất định phải uống, đây là tự

tay Hạo Nhiên làm, nghĩ lại mẹ nuôi nó lớn mười mấy năm nay cũng chưa

từng uống một ngụm trà nóng nó pha. Haiz, con lớn rồi cũng coi em gái

hơn cả”.



Tôi đỏ mặt cãi lại: “Con làm món này bổ máu cho mình, không hơi đâu quan tâm nấu cho em”.



“À thế à”. Mẹ miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, “Hai đứa cứ từ từ bổ máu, mẹ đi nấu cơm đây”.



Em gái ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện mây đỏ, ánh mắt sáng

ngời nhìn tôi. Đôi mắt em gái từ lúc nào đã trở nên to và đẹp thế này?

Tôi gần như cảm thấy bối rối khi nhìn vào đôi mắt cô ấy.



Em gái nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tôi hé miệng nở nụ cười, nhận bát canh từ tay tôi rồi cúi đầu uống. Uống xong rồi, cầm bát đưa cho tôi,

giọng nói mềm mại, “Cám ơn anh”. Nghe được câu nói đấy cơ thể tôi như

nhũn ra.



Về sau cách vài ngày mỗi tháng tôi sẽ chịu bị thương cần bổ máu, cũng không quan tâm nấu hơn một bát cho em gái. Có khi lấy cớ vậy chính tôi

cũng không tin được, như ba mẹ tôi lại tin. Tài nghệ nấu canh đậu đỏ của tôi dần trở nên hoàn mỹ.



Em gái luôn hạnh phúc uống canh đậu đỏ, ánh mắt nhìn tôi càng ngày càng sáng ngời.