Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 13 : Labrador 6
Ngày đăng: 20:01 18/04/20
Giản Diệc Thừa để Sơ ngữ chọn món, cô chỉ tùy ý gọi mấy món, dù sao cô cũng có dụng ý khác, không phải thật sự đến tìm Giản Diệc Thừa ăn cơm.
Sơ Ngữ trả thực đơn lại cho nhân viên, nói, "Đừng cho hành tỏi, đừng cho tiêu vào món ăn, cậu ấy dị ứng với mấy cái này."
"Vâng."
Tâm tình Giản Diệc Thừa bỗng nhiên vui vẻ, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cô còn nhớ khẩu vị của anh.
Trong lúc chờ món ăn Sơ Ngữ gọi hai ly nước lọc vừa uống vừa cùng anh nói chuyện.
"Mấy ngày nay cậu bận không?"
"Cũng bận, trong tay còn vụ án chưa giải quyết được."
"Chính là vụ lần trước?"
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ."
Sơ Ngữ cười yếu ớt, "Thật không ngờ tới cậu sẽ chọn làm cảnh sát, nghề này có khổ cực lắm không?"
"Cũng không phải rất khổ cực." Giản Diệc Thừa bưng ly nước, ngồi ngay thẳng giống như học sinh giỏi đang trả lời câu hỏi của thầy cô.
Sơ Ngữ cười một tiếng, lại nói, "Cậu không nói tớ cũng biết, làm cảnh sát không lúc nào rảnh rỗi. Bận rộn đến nỗi mỗi ngày phải làm thêm giờ, đối mặt với các loại nguy hiểm. Còn có cái gì mà tội phạm giết người biến thái, tuyệt đối không phải một công việc nhẹ nhõm."
Giản Diệc Thừa cười khẽ một tiếng, "Cũng không phải thường xuyên gặp tội phạm giết người biến thái đâu."
Anh không hay cười, đột nhiên cười lên khiến Sơ ngữ có cảm giác như băng tuyết tan rã, mùa xuân hoa nở.
"Đúng rồi, cậu nhìn những thi thể thối rữa, không rõ hình dạng mà không biết sợ sao?" Sơ Ngữ giống như hiếu kỳ hỏi.
"Cái CCTV đó hư rồi, không ai sửa cả."
Giản Diệc Thừa cau mày, "Vậy cửa lớn trường y?"
"Cái này hình như có."
Lâm Lang vừa nói vừa tìm ra cho anh xem, "Cậu xem từ ngày mấy?"
"Ngày 8,9 tháng 5."
"Hả? Tại sao lại là hai ngày này?"
"Sau khi tựu trường Hình Thiên Hải chỉ có hai ngày này là có giờ học."
"Được rồi."
Hình ảnh từng cái lần lượt thoáng qua, hai người nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn ảnh, không bỏ qua dấu vết nào.
"Ngừng!" Giản Diệc Thừa bỗng nhiên mở miệng, Lâm Lang nhấn nút tạm ngừng nhìn hình ảnh trên màn hình, Hình Thiên Hải một tay cầm túi văn kiện một tay cầm một kiện giao hàng hỏa tốc, cười chào hỏi học sinh.
"Sao vậy? Khúc này có gì lạ hả?" Lâm Lang quả thực không nhìn ra cảnh này có vấn đề gì.
"Cậu nhìn xem tay phải anh ta cầm cái gì?"
"Giao hàng hỏa tốc, tớ còn có thể thấy hai chữ Thuận Phong nữa." Lâm Lang chỉ màn hình nói.
"Cái hộp giao hàng này..." Giản Diệc Thừa ra dấu, trầm giọng nói, "Có phải chứa vừa đầu lâu của phụ nữ trưởng thành đúng không?"