Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 12 : Labrador 5
Ngày đăng: 20:01 18/04/20
Dưới ánh nắng chói chan của tháng chín, Lâm Lang không nhịn được rùng mình một cái, da đầu tê dại, lớp da lộ ra ngoài nổi lên một tầng da gà, "Cậu nói là..."
"Không sai, chính là cái cậu nghĩ." Giản Diệc Thừa lui về phía sau hai bước, đề phòng việc phá hư hiện trường. Ánh mắt anh tỉnh táo nhìn Lâm Lang nhanh chóng nói, "Cậu lập tức tìm nhân viên pháp y tới đây kiểm tra lông hai con chó này, dấu vết trên khóe miệng và chậu thức ăn, nếu cần thì có thể làm giải phẫu."
"Ngoài ra cậu gọi điện thoại cho đội trưởng Lý, khoan thả Hình Thiên Hải đề phòng anh ta chạy trốn."
Lâm Lang gật đầu, "Được, để tớ đi gọi điện thoại."
Nửa giờ sau, xe cảnh sát u u chạy tới, Lý Trường Phong và nhân viên pháp y cùng nhau chạy tới.
"Sao rồi? Hai người có phát hiện gì không?"
Lâm Lang chỉ hai con Ngao, nuốt nước miếng nói, "Giản Diệc Thừa vừa nói, phần thi thể còn lại của Tống Duyệt không tìm thấy là có thể do nó nằm trong bụng hai con này."
Thân hình Lý Trường Phong đông cứng. Nhìn ánh mắt hung tàn và nước miếng chảy xuống từ hàm răng sắc nhọn của hai con chó, ông mắng nhỏ một tiếng, "Thật là một tên súc sinh!"
Nhân viên pháp y làm việc rất thuận lợi, kết quả rất nhanh đã có.
"Nhân viên pháp y kiểm tra từ bộ lông, khóe miệng đến chậu đựng thức ăn của hai con chó, vùng cỏ xung quanh cũng đã xem kĩ, sau đó so sánh với DNA của nạn nhân Tống Duyệt. Có thể xác định, xương thịt của Tống Duyệt đã bị tụi nó ăn."
"Hai con Ngao đều bị xích lại, vì vậy nhất định có người đem xương thịt của nạn nhân đến nuôi bọn nó. Khả năng cao người làm việc đó chính là chủ nhân của biệt thự số 17 —— Hình Thiên Hải."
"Lập tức thẩm vấn Hình Thiên Hải."
"Dạ."
******
"Hai con Ngao kia không được xem là chứng cứ sao?" Lâm Lang hỏi.
Lý Trường Phong lắc đầu, "Cậu cũng nghe rồi đó, anh ta sống chết không chịu thừa nhận, coi như chứng cứ được xác thực, anh ta cũng chỉ bị xử tội sai trái dồn chết người vô tội. Hơn nữa chỗ đó là nhà anh ta, Tống Duyệt sẽ bị kết tội tự ý xông vào nhà dân, chó vì giữ nhà nên mới cắn chết cô ấy, lúc đó tội càng nhẹ hơn."
"Nhưng không phải nhân viên pháp y nói dấu vết lấy ra từ người hai con chó đã được nấu qua sao? Chó trước khi cắn Tống Duyệt còn có thể nấu nướng à?"
Lý Trường Phong gật đầu, "Chúng ta đều biết là do anh ta nấu, người là do anh ta giết, thi thể cũng là do anh ta chặt, nhưng bây giờ chủ yếu là không có chứng cứ."
"Tư chất tâm lý của người này lạnh lùng đến đáng sợ, bị chúng ta biết nạn nhân là do anh ta giết nhưng vẫn ung dung, không lo lắng chút nào. Đây là do anh ta chắc chắn chúng ta không tìm được chứng cứ quyết định sao?"
"Hừ! Chỉ cần là phạm tội chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, anh ta không đắc ý được mấy ngày đâu!" Lâm Lang hừ lạnh nói.
Lý Trường Phong gật đầu, "Cậu nói đúng, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, nhất định sẽ tìm được đầu mối. Như vầy đi, chúng ta tra lại một lần nữa, hung khí giết người, công cụ cắt thi thể, nồi nấu, tủ ướp lạnh... Những vật này không thể không cánh mà bay. Mở rộng phạm vi lục soát, nhất định phải tìm ra!"
"Dạ!"
******
Sơ Ngữ mặc dù không tham dự vào vụ án này nhưng cô vẫn một mực chú ý tình huống. Cô không dò hỏi chi tiết của vụ án mà chỉ chú ý thời gian cảnh sát kết án.
Liên tiếp hai ngày rồi Giản Diệc Thừa vẫn chưa hẹn cô chuyện ăn cơm, Sơ Ngữ biết vụ án này gặp phải khó khăn rồi.
Cô suy nghĩ một chút, chủ động gởi tin nhắn cho anh, "Không phải ngày hôm qua cậu nói tối hôm nay xong rồi thì cùng nhau ăn cơm sao? Cậu có rảnh không? Ăn cơm tại cửa đơn vị các cậu nhé, tùy tiện ăn gì cũng được."
Sơ Ngữ đã nói như vậy thì Giản Diệc Thừa đương nhiên sẽ không từ chối. Trên thực tế, vụ án vẫn không có tiến triển, vào lúc này thật ra thì anh cũng không biết nên làm gì, đi ra ngoài ăn bữa cơm vẫn có thể.