Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 13 : Nỗi lòng thiếu niên (hạ)

Ngày đăng: 15:19 18/04/20


Edit: Mì Xào



—–ooOoo—–



Mặc dù tết nhất bề bộn nhiều việc, thế nhưng cũng chả liên quan gì với đám công tử kia. Khỏi phải nói, nhóm người lớn đi xã giao ngày càng nhiều, thì càng ít có thời gian để quan tâm đến bọn nhỏ, vì thế bọn Vương Diễm ngày càng rảnh rang.



Hôm nay sắc trời rất đẹp, không có một chút gió.



Vương Diễm ngắm nhìn đóa hoa thủy tiên mới nở, cánh hoa màu trắng như ngọc, nhụy hoa có màu vàng nhạt, hương thơm ngọt ngào tỏa khắp nơi. Vô cùng vui mắt.



Quan trọng hơn là —– Vương Diễm nghĩ đến cái tết an ổn này. Thế mà Vệ Lang lại không có động tĩnh gì, trong lòng cậu lại cực kỳ khó chịu với thái độ dở ông dở thằng đó.



Cho nên cậu bèn mượn một cái cớ, gửi cho ba người họ một cái bái thiếp, đại ý là, lần trước Tạ Liên đã mời bọn họ thưởng thức thịt nướng dưới tuyết, cậu cũng nên mở tiệc chiêu đãi. Nhân lúc mọi thứ đều đã ổn thỏa, xin mời bọn họ đến ngắm thủy tiên, dùng chút điểm tâm. Tất nhiên, điểm tâm là do chính tay a tỷ nhà cậu tỉ mỉ nấu nướng.



——- Vương Diễm cũng đã suy nghĩ cẩn thận, đã bố trí thiên la địa võng chờ Vệ Lang nhưng tốn công, không bằng cứ việc dẫn sói vào nhà, rồi đóng cửa thả chó. (Mì: chết ngất mất thôi ^^~)



Như vậy, ít nhất hắn có thể tùy ý nắm chắt thời gian và địa điểm trong lòng bàn tay, còn về phần Vệ Lang thì cứ việc gặp chiêu tiếp chiêu thôi.



Bọn Tạ Liên cũng rất biết nể mặt, mới sáng sớm đã tề tụ đông đủ tại phòng khách. Tư Mã Dục lại vô cùng tích cực. Cậu ta không giống với bọn Vệ Lang và Tạ Liên, không có “Thế giao” (mối quan hệ thân thiết nhiều đời) đem lại tiện lợi, cũng không phải là khách quen của Vương gia.



Với thân phận Thái tử của cậu, nếu cậu quang minh chính đại mà tới thì sẽ kinh động mọi người. Còn lén lút đến ———— gia đinh của Vương gia lại không biết cậu! Lần trước cậu trèo tường vào. Mới vào đã bị gia đinh phát hiện, hiểu nhầm là cướp nên đuổi theo đòi đánh. Khổ sở vô cùng.



Cho nên lần này có thể cầm bái thiếp bước vào, Tư Mã Dục đã có sự chuẩn bị chu toàn. Đem cung Thái tử ra vơ vét hết một lần, cảm thấy vật nào có khả năng con gái sẽ thích, đều đóng gói mang vào hết cả.



Cậu nghĩ, cũng đều ở cùng một đình viện, nhất định sẽ có cơ hội gặp gỡ A Ly một chút.



Nhưng thật đáng tiếc, cậu đã tính toán sai lầm.



Căn bản Vương Diễm không cho bọn họ có cơ hội bước vào nội viện, chỉ mời bọn họ đưa vào thư phòng của mình.



——– Đình viện ở Vương gia có tất cả ba địa điểm tiếp đãi. Đầu tiên giới thiệu về phía Nam, ở mặt trước sẽ có một sân vườn ngoài. Vương gia khí thế thịnh vượng, Vương Thản lại là Trưởng Sử của phủ Tướng quân, công việc rất bận rộn, ở nhà thường xuyên tiếp người bàn chuyện công vụ, nên sân vườn ngoài là để dùng tiếp đãi những người này.



Tiến vào ở giữa, đó là Chính đường, ở phía Bắc chính đường có sáu gian phòng là chính sảnh, vợ chồng Vương Thản ở chỗ này. Phía Đông ngăn bởi một cái sân, ở trong viện trồng rất nhiều trúc xanh, trúc xanh mọc xung quanh một cái hồ đen như mực, cảnh vật thanh tịnh, đây là nơi mà các thiếu niên đọc sách tập viết. Phía Tây cũng được ngăn cách bởi một cái sân, trồng nhiều cây phong lá đỏ, đó là phòng khách.



Đi thêm vào bên trong nữa, chính là nội khuê, là nơi ở của Lão Thái Thái, các tiểu thư trong nhà, cùng vài công tử còn nhỏ.



Bởi vậy, khi Tư Mã Dục đứng dưới mái hiên ở sân phía Đông, nhìn cánh cửa phía sau đã khóa chặt, tâm trạng vừa chán nản cũng vừa vui mừng —— lúc này không phải chỉ cách nhau có một bức tường sao.



Cậu liếc nhìn Tạ Liên một chút, Tạ Liên đang ngắm nhìn tranh chữ trong phòng Vương Diễm, điệu bộ hết sức thanh bạch như không hề có một chút tham vọng riêng tư nào.



——— đương nhiên là hắn “không tham vọng” rồi. Dù sao thì cậu ta muốn gặp A Ly cũng rất dễ dàng. Bất kể là tới Vương gia bái kiến cô chồng, hay là nhờ thất muội giúp mình mời A Ly về làm khách, cũng phải việc gì quá phận.



Ai bảo bọn họ là thế gia làm gì? Ai dám bảo cậu ta đang tận dụng lợi thế? Ai bảo hai nhà Vương Tạ đều là công thần chứ?



Chính cậu mới không cần phải dùng đường ngang ngõ tắt.



Tạ Liên biết Tư Mã Dục đang ngầm oán hận. Tuy rằng nghĩ như vậy thì không phúc hậu, nhưng không thể phủ nhận, tâm trạng Tạ Liên lúc này vô cùng tốt đẹp.



——– huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Khi tay chân muốn đoạt quần áo của ngươi, cho dù không đến mức phải chém hắn một đao, nhưng dù sao trong lòng vẫn bị kích thích.



Tạ Liên một mặt quan sát bức tranh trên tường Vương Diễm, một mặt nhớ đến tấm thiếp A Ly gửi đến xem ra là cùng một nét bút.




Đó là chỉ thêu mắt hoạ mi, mặc dù ngày thường rất bình thường, nhưng lại hết sức linh động, quay đầu làm ra bộ dáng vô tội rất giống con người. Tả Giai Tư đứng một bên nhìn, cũng nhịn không được chìa tay ra sờ nó.



Hoạ mi thật sự nhu thuận, được vuốt ve tỏ ra rất hưởng thụ.



Chỉ vừa ra tay một lát, đã được trấn an triệt để.



Vệ Lang đứng một bên nhìn thấy, cười nói: “Nó vẫn chưa có tên, cô nương hãy cho nó một cái tên đi”.



A Ly: “Hơ………”



“Hay là cứ lấy đại một cái tên có sẵn quanh đây, chọn cho nó một cái”. Vệ Lang đã ung dung viện cớ “gọi A Diễm nhé?”.



A Ly: này……



Vệ Lang lại đàng hoàng lắc đầu: “Không được, sau này, cũng không biết được Vương Diễm có đồng ý hay không nữa. Vậy thì gọi là A Hồ? hay A Mang nhé?”.



A Ly: Nè! Ngươi có ý tứ gì đó!



Vệ Lang khẽ liếc mắt ra bên ngoài, cũng không vội vã nói ra, bèn mỉm cười chờ.



“Hay là gọi…..” Cuối cùng khi A Ly mở miệng muốn nói, Vệ Lang lại lập tức ngắt lời.



“Vậy gọi A Sửu đi”. Cậu đánh mắt nhìn về A Ly, dáng vẻ vô cùng đứng đắn vô tội “Tên này rất thú vị. Tại hạ cũng rất vui lòng đem tên để đặt cho nó. Mà —— cô nương không chê chứ?”



A Ly: ngất! Cô còn có thể nói không thích được sao?



Tả Giai Tư đứng bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.



A Ly: “Làm sao vậy, a Thanh?”.



Tả Giai Tư nói: “Muội cười con vật nhỏ này, bình thường đáng yêu như vậy, lại bị mọi người gọi là A Sửu”.



Lúc trước Vệ Lang vội vàng cùng A Ly nói chuyện, đến giờ phút này mới tinh tế đánh giá Tả Giai Tư. Đôi mắt đó vừa nhìn qua, thì không còn chớp được nữa, dần dần tinh quang lóe sáng: “Đợi đến sau này nàng trở thành mỹ nhân, thì hãy đến làm vợ ta”. Nói xong, lại từ trên người tháo xuống một khối ngọc bội đưa đến “Vật này đưa cho nàng để làm sính lễ”.



(Mì: ta ngất đây! Vệ Lang giống cường hào ác bá quá đi, mới gặp đã đặt cọc rồi >*<)



A Ly:...... hành động đầy uy lực, không uổng công tứ đường thúc của cô đã bỏ công dạy dỗ.



Tư Mã Dục và Tạ Liên cũng phá cửa chạy vào.



Lúc nãy Tư Mã Dục cùng Tạ Liên vừa mới đứng ở ngoài cửa.



Tạ Liên thì tàm tạm, còn Tư Mã Dục đã cố gắng kiềm chế để không xông qua cửa bóp chết tên Vệ Lang kia.



—— ở bên kia cậu ta mới vừa cùng Tạ Liên bắt đầu tỷ thí, lại thấy Vệ Lang cầm cần câu muốn câu A Ly. Sự khó chịu dâng lên, thật vất vả mới thắng được, lo lắng không yên chạy đến đây muốn cùng A Ly chào hỏi, chợt nghe đến đoạn hai người đặt tên cho hoạ mi.



Cậu muốn biết, rốt cuộc A Ly sẽ chọn A Hồ hay là A Mang, đành kiềm chế nấp ở bên ngoài chờ đợi, vậy mà cái đồ Vệ Lang chết tiệt, nhà ngươi lại dám chơi một cú! Nhà ngươi nghĩ rằng cái tên A Sửu thật sự rất êm tai sao?



Tư Mã Dục quyết định, sau này cậu sẽ đem một con mèo tới!