Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 24 : Tình đầu bỡ ngỡ (ngũ)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Dữu Tú không phải bị bệnh, chính là cô đang nổi giận.
Ngày đó, ánh mắt của các công chúa luôn khiến cô bức rức trong lòng. Sau khi về nhà, cô lo lắng mãi, cuối cùng quyết định đến Kê Minh Tự để tìm hiểu nguyên do.
Cao tăng và danh sĩ luôn qua lại mật thiết với nhau, các phu nhân thế gia cũng thường lấy cớ đi lễ Phật để ra vào chùa. Dữu Tú đối với chùa miếu cũng không xa lạ gì. Bèn năn nỉ mẹ cô, mang theo cô đến Kê Minh Tự quan sát một chút.
Mẹ cô sau một lúc yên lặng suy nghĩ, mới kéo cô ngồi xuống, không nói một lời bóc vỏ một trái quýt cho cho cô ăn.
Mẹ cô không chịu nói thẳng, Dữu Tú thì không hề vô tư. Vì vậy thông qua tư thái không nhanh không chậm suy nghĩ, thể hiện rõ sự đắn đo khó nói, càng làm cho Dữu Tú bất an nhiều hơn.
Thầm suy đoán, trong Kê Minh Tự này, quả nhiên là có gì đó ẩn khuất.
Thiếu nữ mới biết yêu, tự nhiên luôn mong muốn đem tất cả các bức tường ngăn cách với anh chàng mình yêu được nhập lại thành một. Những chuyện có liên quan với Tư Mã Dục, cô chỉ hận không thể lôi từng chuyện từng chuyện một ra xem rõ ràng cho bằng hết. Mặc dù đẫ thấp thỏm lắm rồi, nhưng vẫn tự tay châm cho mẹ cô một ly trà, rồi nghiêm chỉnh ngồi đó.
Quả nhiên, mẹ cô hớp xong một miếng trà, liền nhìn cô, nói: “Có một số việc, cũng nên cho con được biết”.
Đương kim Hoàng Thượng vốn không phải là con đẻ của Thái Hậu. Mẹ của người mất sớm, từ nhỏ đã được Thái Hậu tự tay nuôi lớn. Đọc sách, giáo dưỡng, đều do Thái Hậu quản thúc. Ngay cả việc hôn nhân cũng do một tay Thái Hậu thay người định đoạt. Năm đó, người phải cưới, chính là đương kim Hoàng hậu hiện nay.
Hoàng hậu xuất thân cũng không tính là hàn vi —- Trước khi Nam độ, tuy rằng nhà bà không có ai làm quan lớn hay danh sĩ, nhưng cũng là nhà có nhiều thế hệ ra làm quan. Chỉ đáng tiếc, khi truyền tới đời bà, cũng đã không còn nam nhân nào chủ trì gia tộc nữa—– cái gọi là sĩ tộc,chính là lấy “sĩ (*)” ra làm tiền đề. Dù dòng dõi có cao sang tới đâu, mà ba đời không có người làm quan, cũng chỉ đành mặc cho người ta khi dễ.
(*) ám chỉ quan lại, tước vị.
Hoàn cảnh xô đẩy, ngay từ nhỏ Hoàng hậu đã phải giúp đỡ tổ mẫu của bà lo liệu sinh kế. Bà xử sự ổn thỏa, ở nông thôn xưa nay đều có tiếng thơm, tên tuổi giỏi giang. Bình thường lại có mỹ mạo. Chính vì vậy Thái Hậu đã an bài cho Hoàng Thượng một cuộc hôn nhân đó, cũng coi như không tính là bạc đãi người. Chẳng qua là, nếu muốn có sự trợ lực từ người nhà Hoàng hậu, đó là điều không thể.
Thái Hậu định cho người mối hôn nhân đó, ý nghĩa sâu xa như thế nào không cần nói cũng hiểu. Hoàng Thượng cũng chẳng hề có dã tâm, cùng Hoàng hậu sớm chiều ân ái, cuộc sống bình thản cứ thế mà trôi qua.
Thái Hậu chỉ có một đứa con trai, chính là Hiếu Cảnh hoàng đế. Hiếu Cảnh hoàng đế lại sớm băng hà. Dưới gối lại không có con cái. Dữu Lâm và Tư Không Vương Khâm mới phụ trợ lập nên Hiếu Khang hoàng đế, mà Hiếu Khang hoàng đế này suốt ngày cứ quấn lấy bọn đạo sĩ, dùng đan dược quá nhiều, chưa tới hai năm đã không minh bạch đi về cõi tiên.
Hiếu Khang hoàng đế thì có nhi tử. Nhưng ngôi vị Hoàng đế thì không được truyền lại.
Giữa tình hình rối ren đó cũng khó mà nói rõ một câu cho rõ ràng —– Thật ra Dữu Lâm và Vương Khâm rất chán ghét Hiếu Khang hoàng đế, nên ông ấy mất đi cũng không có gì bất ngờ, cũng không để lại di chiếu. Ông vừa mất, trong triều ai nên thủ chính đây, Dữu Lâm và Vương Khâm chia nhau coi ngó. Sau đó có người nói, nên đề cử phụ thân của Hiếu Khang Hoàng hậu lên ngôi. Dữu Lâm thì lại đề cử Dữu Minh lên ngôi. Sau đó sửa lời, nói quốc gia đang có nhiều kẻ thù lăm le dòm ngó, không nên để một ấu chủ lên cầm quyền. Cuối cùng, sảng khoái tự nhiên lập nên Hoàng Thượng hiện nay. Bậc trưởng giả còn đang tại vị, tất nhiên không còn tranh cãi chọn người phụ chính nữa.
Vì thế đương kim Hoàng Thượng mới được ngồi vào chỗ trống đó.
Nhìn thì rất công bằng, nhưng Hoàng Thượng không có thê tộc, mẫu tộc chống lưng, lại là một tay Thái Hậu nuôi lớn, nên việc nương nhờ vào ai không cần phải nói nhiều. Các triều thần nhìn vào đều hiểu được. Dữu Lâm nhanh chóng quan sát toàn diện việc triều chính.
—— Trong mắt cô, Tư Mã Dục tự do, tùy tiện, không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, đó là cuộc sống mà cô vô cùng hâm mộ. Nhưng mà cậu ta cũng không hề vô tâm vô phế.
Cô còn nhớ rõ, khi mà bản thân mình tránh mặt mọi người rồi ôm bụng cười đến sốc hông, cậu ta đã an vị ở trên cây tò mò nhìn mình. Lần đấy cô rất mất mặt, ngượng ngùng không biết làm sao cho phải, “ngươi cười lớn cũng rất đáng yêu đấy thôi”. Cô nghĩ cậu sẽ đem chuyện này đi rêu rao để mọi người cùng chê cười, vậy mà cậu lại rất quân tử đã thay cô che lấp.
Cô không biết, là vì cô là tiểu nữ nhi vô tư, nên mới đối với Thái tử tim đập thình thịch. Nhưng phụ mẫu của cô và Thái Hậu mà lại không biết Hoàng hậu cùng Dữu gia có oán thù sao? Tại sao chưa hề đề cập với cô một lần nào.
Giờ này, để cho cô sau một năm trời không hay không biết, lại phát giác ra đúng là tự rước lấy nhục.
Dữu Tú chết sống cũng không chịu đính hôn cùng Tư Mã Dục.
Không phải nhà ai cũng đều có cái tư tưởng giống như cha A Ly. Nhất là thê tộc của Thái tử sau này có thể sẽ chấp chưởng quyền binh, nếu còn có thể tranh thì nhất định phải tranh.
Đầu tiên Dữu Tú chỉ giận dỗi, về sau lại thật sự trở thành uất ức.
Đã lâu cô không chịu nhập cung, Thái Hậu cũng đoán được ngọn nguồn, rốt cục cũng thay cô nói một câu, “nha đầu kia thực biết tiến thối”. Bà thay mặt ông Dữu Minh cùng cha mẹ cô nói: “So với các ngươi đều thông minh hơn”.
Cha mẹ cô biết việc này đã không thể cố gắng thêm được, cuối cùng không còn bức bách cô nữa.
Trong chớp mắt đã sang mùa thu năm Chiêu Minh mười chín. A Ly bước qua cái sinh nhật thứ mười bốn. Tạ Liên ở Kinh Khẩu cũng đã được ba năm.
Anh(*) năm đó theo huynh trưởng tới Kinh Khẩu, thứ nhất là để tích lũy kinh nghiệm, thứ hai cũng là khéo léo trốn đến thành Kiến Nghiệp để chặn đứng các mối nhân duyên tiềm tàng do các bà mối ào ào chạy đến —— nếu một một hai hai từ chối hết các mối hôn nhân, người ta sẽ nghĩ bạn đã ưng ý người khác. Còn nếu cự tuyệt đến tám cọc mười cọc, mà lại không thấy vừa ý người nào, thì đó chính là đã đắc tội với tất cả mọi người.
(*)Đủ tuổi lấy vợ rồi nên mì không dùng từ cậu nữa nhá.
Năm nay anh đã bước sang tuổi mười sáu. Trước kia còn phải chờ đợi người ta, giờ khuê nữ người ta cũng đều lớn cả rồi, đều bắt đầu đi tìm kiếm rể hiền.
Thái Phó tán thưởng anh có kiến thức cùng chí hướng, nhưng cũng sầu lo về việc hôn nhân của anh. Cuối cùng mới viết thư gửi cho anh, đạo lý lớn thì không cần nhiều lời, chỉ nói năm đó phụ thân anh đã giao và gửi gắm anh cho ông như thế nào, nay Tạ Liên cũng đã trưởng thành, ông thực sự rất vui mừng. Chỉ còn chờ đến khi nhìn thấy Tạ Liên thành gia lập nghiệp, là đã có thể hoàn thành tâm nguyện của huynh trưởng. Nếu Tạ Liên vừa ý cô nương nào, ông sẽ thay anh mà đi dặm hỏi. Còn nếu như Tạ Liên không vừa ý cô nương nào, ông sẽ vì anh mà tìm kiếm đàng hoàng.
Tạ Liên nhận được thư, đã biết rằng không thể kéo dài được nữa. Cuối cùng mới khởi hành quay về Kiến Nghiệp.
Mẹ A Ly rốt cục đã có thể thở ra một hơi ——- đứa trẻ này cuối cùng đã quay trở lại, việc hôn nhân của A Ly, cũng nên bắt đầu triển khai rồi.
………… Tạ Liên không ở Kiến Nghiệp, dĩ nhiên tránh được các vụ mai mối, nhưng lại không nắm chắt được thế cục trong kinh thành. Anh ta cũng không biết rằng, từng có một đoạn thời gian, mọi sự đều đã sẵn sàng, chỉ cần anh mở miệng, A Ly đã là của anh.