Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 31 : Chim yến xây tổ (nhị)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Lần này, tin tức được truyền đến các bậc cha mẹ vẫn là —— đôi vợ chồng nhỏ bận quần áo mà ngủ.
Nhưng cảm nhận của lần thứ hai so với lần đầu tiên thật sự không gì có thể so sánh nổi.
Hoàng hậu và Hoàng Thượng thừa hiểu thằng con trai của họ. Anh ta đã ngang nhiên giả tạo thiệp mời, hồ đồ chạy đến quý phủ của Vương Thản để tham gia vào bửa tiệc chọn con rể cho đủ số, hành động đó khó mà nói rõ ràng là đúng hay sai.
—– Anh ta đã coi trọng khuê nữ nhà người ta, tuy rằng có thể dựa vào quyền thế, nhưng vẫn chân thành dùng những phương thức thực tế khác để theo đuổi người ta.
Là một Thái tử, biểu hiện như vậy cũng quá giảm giá trị đi. Anh nói đi, trên tay anh có đặc quyền sao không chịu dùng đi hả? Anh còn dám cùng người ta cạnh tranh cho công bằng, mà không thấy gia đình người ta có mối quan hệ nhiều năm! Quen thuộc đến mức con chó giữ nhà nhìn thấy nó cũng chả thèm kêu, có kêu thì cũng chỉ là cái kêu âu yếm, đã thông qua cửa. Bẩm sinh anh với người ta đã không cùng một điểm xuất phát. Cho nên, nếu đã xem trọng thì nên chạy nhanh đến rồi tóm lấy, cứ giữ chặt làm của riêng đã rồi tính sau đi! Đó mới là sự công bằng chân chính của đế vương có hiểu hay không hả!
Dĩ nhiên, Hoàng hậu và Hoàng Thượng không thể nào trực tiếp nói điều đó với Thái tử.
Bởi vì bọn họ đối với mối quan hệ cá nhân giữa Tư Mã Dục, Tạ Liên, Vương Diễm và Vệ Lang rất đỗi yên tâm. Bảo Thái tử dùng phương thức đó đối đãi với thế gia, cũng hơi cảm thấy không ổn —– triều đại này chính là như vậy. Anh phải nhớ kỹ bản thân mình sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng lúc không cần thiết thì không nên để chính mình tỏ ra là quân chủ. Nếu không, có ngày anh sẽ bị người ta làm cho mất mặt.
Đó là lí do vì sao Hoàng Thượng chỉ có thể từng bước một giành lấy, thay nhi tử đoạt người.
Dù sao thì đứa con dâu này ông cũng đã chọn trúng ngay từ đầu. Mấy năm nay, nếu không phải vì chiếu cố đến cảm xúc của lão nhân gia Thái Hậu, thì việc đã định đoạt lâu rồi.
Đến cả Thái tử cũng rõ ràng yêu thích, thì chuyện kia cũng nên thành toàn cho nó.
Nhưng mãi cho đến lúc này, Hoàng Thượng và Hoàng hậu mới ý thức được —- bọn họ đã không chú ý tới ý nguyện của khuê nữ Vương Thản.
Mà cô khuê nữ này của Vương Thản, rõ ràng là rất không nguyện ý. Mà thằng con của hai người, rõ ràng không phải là tâm nguyện kia của con bé.
Hoàng Thượng hơi phát cáu.
“Chọn ra hai mỹ nhân tặng cho A Mang đi”. Một ngày nọ, ông đã nói với Hoàng hậu thế đó.
Hoàng hậu:……….. =__=|||
“Muốn chọn thì tự ông chọn đi, tôi không rảnh đi làm cái chuyện xấu xa này”. Hoàng hậu thực sự dở khóc dở cười, “Thằng bé mới vừa thành thân, nhìn chung hai đứa hãy còn xa lạ. Khuê nữ kia của Vương Thản thiếp đã xem qua, ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn, biết săn sóc đến mức không thể săn sóc hơn nữa. Theo thiếp thấy á hả. Sau này rất có khả năng cùng A Mang tâm đầu ý hợp, làm như vậy chả khác nào cắt đứt một mối lương duyên”.
Hoàng Thượng nhíu mày, “Chưa từng thấy ai không đau lòng cho nhi tử lại đi đau lòng thay con dâu”.
Hoàng hậu cười cười, lấy quả mơ tươi nhét vào miệng của ông, “Thiếp thế này mới tính là đau lòng thay nhi tử. Ông còn muốn gây thêm phiền phức làm gì! Hãy đợi mà xem, sau này bọn nhỏ sẽ phát triển tình cảm như thế nào”.
—— nói thật. Lúc Hoàng hậu gả cho Hoàng Thượng, ông mới tròn mười bốn, dáng dấp không cường tráng mà tính tình lại trầm thấp, đã chẳng phải anh tuấn thần võ, ngược lại còn có tinh thần mặt xám mày tro. Ngay từ đầu bà đã không xem trọng, thì ai mà chả vậy, những cặp vợ chồng mới cưới, chưa thân chưa quen nên bổn phận thê tử chỉ dám ước mơ và nhìn vào những mặt tốt của tướng công mà thôi. Ban đầu vợ chồng luôn giữ đạo lí chân thành, bà cũng không hi vọng nhiều. Vẫn là sau một thời gian chung sống lâu dài, dần dần mới bị sự đáng tin ẩn sau sự trầm thấp cùng với sự ôn nhu của hoàng tử thứ xuất này hấp dẫn, rồi tình yêu cũng âm thầm mà đến.
Bà thực sự cảm thấy, nhi tử của mình tốt trên tất cả mọi mặt, kẻ nào đuôi mù mới không xem trọng anh. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, tính khí của anh bộp chộp quá, danh tiếng lại không đáng tin cậy, không gây được thiên cảm trong lần tiếp xúc đầu tiên, đó mới chính là mắt nhìn người của người ta, chính là gia giáo có vấn đề. Cũng không thể trách A Ly hoàn toàn được.
“Phải coi sao đã”. Hoàng Thượng vẫn còn hơi hờn giận, nói lẫy.
Hoàng hậu cười nói: “Thiếp sẽ để ý”.
Vì thế mẹ A Ly lại lần nữa tiến cung thăm A Ly.
Lần này, việc giáo dục không phải là làm cách nào để quyến rũ đàn ông. Mà là —– muốn sống cả đời với phu quân, hơn nữa người ta còn là Thái tử, hôm nay khuê nữ của mình đắn đo với người ta, sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Huống chi, là của cô chính là của cô, không phải của cô dù cho cô có nhớ thương cũng không cách nào là của cô. Không nên làm khó chính mình như vậy, khiến cho cha mẹ phải đau lòng.
A Ly ngồi ở mạn thuyền thả cần để câu cá, sẵn dịp mượn luôn một cái nồi trên thuyền để nấu món lẩu cá, từ tốn lấy cây quạt để quạt lửa, ngắm nhìn những làn khói lượn lờ bay đi.
Ban đầu, Tư Mã Dục còn chịu khó ngồi trước mặt ân cần phụ giúp, sau đó Vệ Lang nhìn thấy không vừa mắt, ném thật mạnh một con cá lại. Tư Mã Dục mới phát cáu, vén tay áo trở mình nhào ra. Hai người đều cố ý muốn đẩy đối phương té xuống nước nhưng đều không có kết quả, bèn cấp tốc vào trong khoang thuyền đánh cờ để quyết định thắng bại, ai thua thì phải tự nguyện nhảy xuống nước bơi sang bờ bên kia rồi cút đi, để người trong thuyền khỏi phải chướng mắt —– vì có một bóng đèn to đùng.
A Ly vừa nhìn đã thấy buồn cười. Không thèm quan tâm đến hai tên to xác ấy nữa, chuyên tâm câu cá.
Lát sau, bầu trời bỗng dưng kéo mây đến, mặt nước cũng nổi sóng dập dờn, trong gió còn mang theo mùi tanh.
A Ly lo lắng: “Có phải đến lúc nên trở về rồi không?”.
Người chèo thuyền nói: “Không cần nôn nóng, lão phu tự có cân nhắc. Tiểu nương tử cứ ngồi yên đi, cẩn thận đừng để cá nó kéo đi là tốt rồi. Trôi nổi trên sông ngắm mưa, vậy mà Tạ Thái Phó thích lắm đấy. Có lúc còn gọi là cảnh sắc xinh đẹp nhất”.
A Ly rất hiểu Tạ Thái Phó yêu thích cái thể loại như thế nào —- sau khi đối kháng với Bắc triều, Hoàng Thượng vẫn không quên thu xếp huấn luyện binh, thế nhưng lại thiếu tiền. Thật ra trong quốc khố chỉ còn dư ra đống vải bố, lại toàn là những loại vải thô không thể bán chạy. Mới tìm Vương Thản để nghĩ biện pháp, Vương Thản nói rằng, chuyện này tương đối dễ, sao lại có thể bán không được? Sau đó quay đi chọn lựa trong quốc khố được mấy cuộn vải bố, ban cho các danh sĩ trong triều mỗi người một bộ áo đơn may bằng vải thô —- Tạ Thái Phó rất quan tâm đến dung mạo, nên được tặng hẳn một số lượng lớn hơn, tự nhiên cũng gây ra một sự chú ý không hề nhẹ. Thái Phó hiểu được ý tứ của ông, chỉ cười một tiếng, không nói trắng ra.
Chưa tới hai năm, mọi người thấy đó, đi trên đường, kẻ nào không mặc trên người một bộ y phục bằng vải thô, đều sẽ bị người ta chê cười.
Nếu nói chỉ gói gọn trong thành Kiến Nghiệp, phía nữ nhân thì có Vệ gia dẫn đầu khuynh hướng, vậy mà Thái Phó chỉ cần vung tay một cái đầy khí thế, cả nước đều phải lâm vào cảnh sục sôi vì thời trang.
Vậy nên chỉ đành cười gật đầu, “nghe ra ý tứ của ngài đã mở mang thêm nhiều kiến thứ. Vậy là tiểu nương tử quá nhát gan rồi …”.
Người chèo thuyền cười nói: “hiểu mà hiểu mà, cam đoan sẽ không để tiểu nương tử phải lo lắng đâu”.
Trong chốc lát, khắp bầu trời kéo đầy mây đen, sắc xanh của thiên nhiên cũng bị che khuất bởi sắc u ám đó. Sóng nước cũng ngày một lớn, tựa như những đám mây cuồn cuộn trên đầu, con thuyền như là đang bay bổng trên mặt nước. Chỗ giao nhau giữa núi và sông cũng không còn rõ ràng, chỉ lẻ loi một màu toàn diện, đúng là càng bao la hùng vĩ thì càng đắc ý.
Cụ già kia vẫn an ổn mái chèo, phong thái kia không hề giảm đi vẻ ngông nghênh của ẩn sỉ vùng sông nước. Thân thuyền thuận theo mặt nước, nhấp nhô lên xuống. Mặc dù xảy ra sự nghiêng ngả, nhưng lại giống như muốn hợp với mặt sông lại thành một thể.
Bên trong khoang thuyền, Vệ Lang và Tư Mã Dục vẫn đang chơi cờ, cho dù sóng nước bấp bênh, sắc mặt không hề biến đổi.
Bọn thị vệ đã hơi mất kiên nhẫn, lẫn trong giọng nói đã hơi run rẩy, thưa: “Điện hạ, có nên trở về chưa ạ?”.
Tư Mã Dục nói: “Đến hỏi người cầm lái đi. Ông ta biết nhìn sắc trời và kỹ năng bơi lội”.
Bọn thị vệ lắc la lắc lư bước ra hỏi.
Người cầm lái quay đầu nhìn A Ly cười nói: “Hai công tử kia mới chính là đại nhân vật, trầm ổn, rất có tiền đồ”.
A Ly nhếch môi cười.
—– thực ra còn có một người so với họ còn trầm ổn hơn nữa. Trong nhóm ba người Thái tử, hôm nay quả thật đã thiếu đi một góc.
Nếu như bọn thị vệ đã mở miệng, cụ chèo thuyền cũng không miễn cưỡng thêm nữa, liền đánh tay lái để cập bờ, nói: “Tiểu nương tử cũng nên đi vào khoang thuyền ngồi đi thôi”.
A Ly nghe lời đồng ý.
Bỗng nhiên nhìn thấy cần câu sau lưng bị rớt xuống nước. Liền giơ tay ra muốn nhặt lên.
Chỉ vừa nắm được thân cần câu, bất thình lình có một sức mạnh nào đó ùa tới, thuận tiện kéo cả cô rơi xuống nước. Trong tích tắt cô âm thầm tự biết không ổn, có muốn buông tay thì cũng đã muộn rồi.