Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 32 : Chim yến xây tổ (tam)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Tư Mã Dục nghe thấy tiếng kêu của A Ly ở bên ngoài, ấn thật mạnh quân cờ trên tay xuống bàn, người liền đứng bật dậy, lao nhanh ra khỏi khoang thuyền.
Từ đằng xa đã thấy gương mặt A Ly dần chìm xuống nước, bộ y phục màu trắng chìm nổi nhấp nhô. Hai tay A Ly đang ra sức giãy dụa, đang cố gắng muốn bám vào mép thuyền, Tư Mã Dục nhanh tay giơ tay ra kéo cô, người lái thuyền cũng có ý muốn đẩy thuyền sát vào. Nhưng một trận gió lớn nổi lên, trái lại khiến cho chiếc thuyền càng trôi xa thêm.
A Ly không hề biết mình đang bị cái gì lôi đi, nó còn đang mỗi lúc kéo sâu vào trong nước.
Tư Mã Dục cấp tốc cởi quần áo, người cầm lái đứng ở phía sau anh réo gọi gì đó, mà anh không thể nào nghe và hiểu được, nhanh chóng nhảy theo xuống nước.
Mưa gió mờ mịt, sóng nước quay cuồn vẩn đục. Muốn ổn định ở trong nước cũng không hề dễ dàng.
A Ly tuy thông thạo kỹ năng bơi lội, nhưng mà mắt cá chân đang bị dây nhợ quấn lấy, đầu bên kia hình như bị một con cá lớn mắc vào rồi tha đi, thực sự cô đã không còn đủ khí lực để phản kháng, liền bị kéo thẳng xuống dưới.
Chỉ đành cố nhịn hít thở. Nước gần như muốn chảy đầy lỗ tai, khắp bốn phía đều là những bọt nước rơi ra từ khoang mũi của cô. Cô cố gắng lấy tay che kín miệng và mũi, nhưng đã gần như hít thở không thông.
Từ lúc bỏ rơi Tạ Liên, cô đã biết đời này sẽ bị báo ứng. Nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lại với hình thức này. Lần trước chưa kịp nếm trải cảm giác đau đớn đã xong xuôi, còn lần này đến ngay cả phương thức chết cũng đều được thăng cấp. Các giám khảo thật sự quá ngoan độc và xảo trá đi.
Cô thấy khổ sở vô cùng, so với bất kỳ thời điểm nào cũng không khổ sở bằng.
Cô nghĩ, mình vừa mới bừng lên mong muốn được cùng Tư Mã Dục sống tốt đời này. Vậy mà mới chỉ vừa trải qua chút thời gian ngắn ngủi thôi đã sắp chết đi.
Cô yêu anh. Cô không thể lừa dối chính mình thêm nữa. Cô còn muốn sống mãi đến sau này, cùng với anh răng long đầu bạc.
Tại sao lại khó đến vậy? Rõ ràng đã trọng sinh một lần, thế sao mà vẫn phạm nhiều sai lầm đến vậy? Đã thích thì phải đấu tranh, trốn tránh có được ích lợi gì chứ?
Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Ý thức của cô đang dần hỗn độn. Hướng về nơi tối đen phía trước, nhìn thấy Tư Mã Dục đang phóng người xuống dưới nước, tóc bồng bềnh trong nước như những sợi tảo biển nhẹ nhàng tung bay.
Chớp mắt Tư Mã Dục đã biến mất ở vùng nước bùn, Vệ Lang không thể giữ chặt anh, cơ hồ như đã phát điên.
Loại thời tiết xấu thế này lại nhào xuống nước cứu người, giữ được mạng mình đã khó huống chi là cứu người ta, sao có thể hồ đồ vậy chứ? Đầu Tư Mã Dục bị úng nước rồi sao?
Anh quay lại ra lệnh cho hai thị vệ bên người Tư Mã Dục, “nhảy xuống đi! bơi trở về! Bẩm báo cho Thái Phó và Tạ Liên, bảo bọn họ lập tức sai người tới cứu giúp!”.
Thị vệ đã thất kinh từ lâu, giờ này nhận được mệnh lệnh, không kịp nghe xong xuôi, đã cởi lớp áo ngoài nhảy ùm vào trong nước bơi đi,
Mưa vẫn rơi dày đặc như gom góp hết nước của đất trời đổ xuống.
Cuối cùng nhờ một cơn sóng to đẩy đi, hai người mới có thể bị đánh lên trên bờ.
A Ly chỉ bị thương một ít, tỉnh lại trước tiên.
Tư Mã Dục vẫn nắm chặt cổ tay của cô.
Cô ngồi dậy ôm lấy anh, loạng choạng một chút. Mới nhìn thấy con cá đã lôi cô xuống nước cũng đã bị lôi theo lên bờ, mang cá khép mở, hiển nhiên còn chưa chết hẳn. Đôi mắt thô kệch liếc nhìn cô, chỉ nhìn thấy nửa thân nhưng có lẽ là rất dài.
A Ly vận sức túm lấy dây rồi kéo mạnh. Dưới chân có vật cản, không chú ý tới, nên ngã bổ nhào lên người Tư Mã Dục, cú té thật mạnh, mắt nhìn anh hơi hơi chua xót.
Vội kéo anh dựa vào trên đầu gối, vỗ cho nước trong cuốn họng trào ra. Đợi khi anh hít thở bình thường, mới trở lại chỗ con cá kia rồi cố gắng kéo nó ra xa chỗ có nước, sau đó lấy một cục đá đập đến đứt dây đi.
Cả người cô đã suy nhược, run rẩy kịch kiệt. Vội vàng kiểm tra trên dưới, thấy trên người Tư Mã Dục cũng không có vết thương nào đáng kể. Mới gắng sức kéo anh đứng dậy, quan sát một lát rồi dìu anh vào bên trong để tránh mưa.
May thay, Tư Mã Dục cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Ở không xa bên bờ sông có một ngôi nhà gỗ,
Bên trong chỉ có một vạc giường đơn sơ cùng cái nồi cũ, có lẽ từ rất lâu đã không còn ai ở. Xung quanh Đông Sơn tuy có nhiều nơi là tư uyển của các đại sĩ tộc. Mặc dù là tư uyển, nhưng cũng không hề cấm đoán dân chúng phụ cận đến đây đánh cá và săn bắt, chỉ là phải chú ý “không được dùng rìu vào núi đốn củi”. Cho nên bọn họ cũng sắp xếp cho một vài người trông coi rừng sống tại đây. Nơi này có vẻ chính là nơi mà người trông coi rừng trú lại.
Nhận ra nơi này không phải là nơi không người, thường có thú hoang lai vãn, cũng tạm an tâm.
A Ly tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra hòn đá, run lập cập cố đập lấy lửa.
Tiếc là thứ này cô không biết cách dùng….. đập vài lần đều sơ sẩy đập nhầm đầu ngón tay, hai bàn tay mặc dù đã bị lạnh cóng tê liệt, nhưng vẫn thấy đau đớn vô cùng.
Tư Mã Dục liền chìa hay tay tới.
A Ly nói: “chàng nằm nghỉ đi”. Anh vì che chở A Ly, đã bị đá đập vào không hề nhẹ, mặc dù tay chân lành lặn, nhưng không chắc có bị tổn thương đến gân cốt hay không.
Tư Mã Dục chỉ im lặng đập tới khi tóe lửa, sau đó dùng cả người ướt sũng ôm chầm A Ly.