Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 41 : Ba lần đi thi thái tử phi

Ngày đăng: 15:19 18/04/20


Edit: Mì Xào.



——ooOoo——



Bây giờ là đầu xuân năm Chiêu Minh thứ mười lăm, khi Tư Mã Dục mười một tuổi.



Ngoài sân tuyết đang rơi.



Vệ Lang và Tạ Liên đều đã đến nhà Vương Diễm, để lại một mình Tư Mã Dục, cậu cảm thấy vô cùng buồn tẻ. Quấn chặt người trong tấm áo choàng dài, một mình sưởi ấm trong phòng ngắm tuyết.



Thực ra không chỉ mình Vệ Lang cảm thấy có điều bất thường, trong mơ hồ Tư Mã Dục cũng cảm giác được, dường như anh bị xung khắc với Vương gia. Mỗi khi muốn đến đều đột nhiên bị đau đến đầu ù tai, càng lúc càng mãnh liệt không sao gượng nổi.



Ngặt nỗi cậu chính là người càng không cho cậu chạm vào thứ gì đó, cậu lại càng muốn tìm hiểu đến tận cùng, từ lâu đã cố tìm đủ mọi cách thử chạy tới Vương gia để tìm hiểu căn nguyên của mọi vấn đề. Nhưng mỗi khi sắp lên đường, khắp toàn thân không chỗ này đau thì chỗ kia lại khó chịu. Có khi khó chịu đến mức giống như trái tim đang bị ai bóp chặt, thở không nổi. Đành phải từ bỏ. Truyền thái y đến xem, thái y lại nói cậu khí huyết thịnh vượng, vô cùng khỏe mạnh, không có gì bất ổn.



Tư Mã Dục lại càng thấy khó hiểu.



Thật ra cậu cũng không sợ lạnh, mấy năm nay vào những ngày đông rét mướt cậu vẫn luyện tập tắm bằng nước lạnh đó thôi. Hiện tại phải trùm tấm áo choàng là bởi vì các cung nhân sợ cậu bị nhiễm lạnh, mới cố tình khoát lên. Bình thường những người này lúc nào cũng xoay xung quanh cậu, phiền chết được, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.



Lúc này mặc cho người đổ đầy mồ hôi. Nhưng chỉ cần nhìn đám tuyết rơi ngoài kia, tự dưng cũng cảm nhận được sự lạnh giá của đám tuyết đang bám vào toàn thân mình. Nhất thời không dám nhảy ra nhảy vào nữa.



Muốn đưa tay bưng tách trà để uống, tay đưa đến lưng chừng thì ngừng lại. Ánh mắt tìm tòi, lại không không biết mình đang muốn tìm cái gì. Hớp một ngụm trà vào miệng, nhạt nhẽo mất ngon. Thuận tay bỏ qua một bên.



Ngồi buồn xo một lát, mới dứt khoát trùm áo choàng lên kín đầu, đứng dậy đi vào trong trời tuyết.



Tuyết trắng tung bay, từ trời rơi dần xuống, trãi kín lên đầy những mái ngói của lầu gác một lớp thật dày. Nhìn xa xa, chỉ thấy một khung cảnh mờ mịt tiêu điều.



Từng dấu chân Tư Mã Dục in lại mà tuyết chưa thể lấp kịp, đang đi dần về điện Hiển Dương. Con đường này đã quá quen thuộc với cậu từ khi còn rất nhỏ.



Vào Thai thành, đi tới phía ngoài điện Hiển Dương, nghe thấy âm thanh nước chảy. Bởi vì có mạch suối nước nóng ở đây, càng làm nổi bật sự lạnh lẽo, lớp sương dày mờ trắng quyện xung quanh. Bông tuyết rơi xuống liền hóa thành sương trắng. Không gian chìm trong một màu trắng thuần, chỉ có dòng nước kia là xanh biếc như ngọc, hai bên sườn là những khóm hoa nhài bị lớp tuyết nửa bám lên nửa tan chảy, ẩn hiện bên những tản đá xen kẽ. góc nước uốn khúc kia thông với một nơi âm u, còn nơi có những cỏ cây thấp thoáng đan xen với đá núi chính là điện Hiển Dương rồi theo đó chảy xuôi về phía Đông đình ngọc. Tiếp tục đi qua cây cầu này, chính là con đường đi ra sau viện, còn lại một con đường thẳng nối liền hướng Nam và Bắc. Chính là con đường chính đi vào Thai thành.



Tư Mã Dục dừng chân tại đây.



Một vài cung nữ đến múc nước đang cười nói rôm rả đi ra, thấy Tư Mã Dục đến, đều không dám lên tiếng, quỳ xuống hành lễ.



Tư Mã Dục nhìn bọn họ, bỗng dưng hoảng hốt. Trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Liền im lặng xoay người rời đi.
Thẩm Kính là con của vợ lẽ, gia đình mẹ thấp kém. Mặc dù là nhân tài vô cùng xuất chúng, nhưng luôn bị người ta giễu cợt là gia nô họ Thẩm —– thời đại này chính là vậy, không xem con của vợ lẽ là người, chính bởi vì nhà mẹ đẻ của vợ cả không dễ chọc.



Công chúa Tĩnh Anh ỷ vào chỗ dựa là Dữu Thái Hậu, biết rõ bản thân Hoàng Thượng vốn là một thứ xuất, lại nói như vậy, kỳ thật là đang cố ý nói quàng nói xiên.



Liền có người giảng hòa, cười nói sang chuyện khác, “tiểu cô nương này tâm tính hãy còn trẻ con quá”.



Công chúa Trường Nghi nói: “Không phải vậy đâu —– tiểu hài tử kia nghe được những lời châm chọc, len lén ra sau viện ngồi khóc. Trong phòng mọi người còn đang bận quây quanh xem Thẩm Điền Tử đọc sách, nào có ai quan tâm đến nó. Vương Lâm nhìn thấy, mới lấy rơm lá thắt thành một chú dế nhỏ cho nó, rồi chơi với nó một lúc”.



Công chúa Tĩnh An lại nói: “Cùng một thằng con của gia nô chơi đùa một chỗ, đến cùng vẫn là đứa thấp hèn”.



Đến lần này công chúa Trường Nghi cũng phải tức giận, không thèm quan tâm đến cô ta, tiếp tục nói với Hoàng hậu, “Con nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cười đùa cùng Thẩm Toán Tử, thật sự rất xinh đẹp”.



Bình thường trong những lúc như thế này Tư Mã Dục đều bô lô ba la, nhưng lần này cậu lại đờ ra, giống như là đã lạc vào cõi thần tiên nào đó rồi vậy.



Hoàng hậu liền cười nói: “Cô nương này lại có tâm hồn mềm mại đến như vậy”.



Rồi lại bưng tách trà lên, khua nhẹ nắp tách trà, nói với Tư Mã Dục: “Mẫu hậu sẽ tìm thời điểm để bàn lại với phụ hoàng con. Chỉ có điều này, con trai của người ta không có như con, đợi khi nó đến đây, con không được bắt nạt nó đó”.



Công chúa Trường Nghi len lén khều khều Tư Mã Dục hai ba lượt, cậu mới phục hồi lại tinh thần. Vội nói: “Đương nhiên phải thế chứ”.



Hoàng hậu có ý tứ tiễn khách. Mọi người cũng không dám ngồi lại lâu, đều đứng dậy cáo từ.



Tư Mã Dục gọi công chúa Trường Nghi lại, “hôm trước a tỷ nhờ đệ tìm giúp bản chữ mẫu đệ đã tìm được. Hãy đợi một lát, để đệ cho người mang đến”. Công chúa Trường Nghi đành phải dừng bước.



Không bao lâu sau, sau khi Tư Mã Dục đối phó qua loa vài câu hỏi của Hoàng hậu, mới lo lắng không yên đuổi đến đây.



Công chúa Trường Nghi cười hỏi: “Bảng chữ mẫu đâu rồi? Đem ra đây”.



Tư Mã Dục lơ đễnh, nói: “Đệ để bên kia, a tỷ cứ chọn tùy thích”.



Công chúa Trường Nghi dở khóc dở cười, “Đệ thật là hào phóng đó nha —- nói đi, có chuyện gì?”.



Tư Mã Dục nói: “việc ấy……”. Ngực cậu lại nhói đau, ngay cả đầu óc cũng muốn tối sầm, lại cố chịu đựng, kiên quyết cố ép lời nói của mình thoát ra, “là Vương Lâm…… tỷ kể lại cho đệ nghe lần nữa đi”.