Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 42 : Phiên ngoại • thà không gặp lại (nhị)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Bóng đêm bao phủ, Hoàn nương cũng hơi kiệt sức. Tạ Liên bèn cho cô ngủ sớm, chính mình ngồi ngay bên cạnh.
Vốn là Tạ Thanh Như về nhà thăm cha mẹ, tiếp đó Hoàn nương mới sinh nở. Tư Mã Dục lại mang theo A Ly đến chung vui, đám hộ vệ bên kia cũng rất tháo vát, nguyên cả ngày nay không có giờ phút nào Tạ Liên được rảnh rỗi. Đến giờ này cả người đều đã mệt nhừ. Chỉ là sự vui sướng vì vừa được làm cha còn chưa tan hết, nhất thời chưa thấy buồn ngủ.
Hoàn nương lại thương tiếc anh, cũng thúc giục anh trở về ngủ.
Tạ Liên chỉ khẽ nói: “Không vội, ta đợi nàng ngủ rồi sẽ quay về”.
Gương mặt Hoàn nương hơi hơi ngượng ngùng, cười nói: “Chàng nói như vậy, càng làm thiếp vui mừng đến không ngủ được luôn ấy chứ”. Nhưng vẫn nói thêm, “Sớm về nghỉ ngơi đi. Thiếp không cần chàng phải gác đêm”.
Tạ Liên gật đầu, vẫn không hề động đậy.
Hoàn nương như nghĩ tới chuyện gì, lại từ dưới gối lấy ra một hộp nước sơn nhỏ, giao cho Tạ Liên, “giữ lấy đi, khi nào về rồi hãy xem”.
Tạ Liên nhận lấy, tùy ý để một bên, nói: “Nhớ rồi. Nàng cứ ngủ đi, mệt mỏi cả ngày rồi còn gì”.
Hoàn nương nhắm mắt lại, khóe môi còn vươn ý cười. Mà hiện tại mọi tâm sự lo lắng đều đã buông xuống, toàn thân mệt mỏi vô cùng, chỉ một lát sau, liền ngủ say.
Tạ Liên ngồi cạnh cô trong chốc lát, nghe thấy hơi thở ổn định của cô, mới giơ tay ra, kéo tay cô bỏ vào trong chăn, rồi đứng dậy tắt đèn.
Vừa trở lại thư phòng, lấy cái hộp Hoàn nương đưa mở ra.
Bên trong quả nhiên chính là hà bao mà A Ly tặng anh cùng với dải tua rua.
Hoàn nương quả thật vẫn giữ lại toàn bộ để trả lại anh, lại bảo anh sau khi về mới được nhìn, kỳ thực chính là có ý không can thiệp nữa.
Cuối cùng là vất đi hay lưu lại, hết thảy đều tùy tâm ý của Tạ Liên.
Tạ Liên ngồi dưới ánh đèn nhìn ngắm kỹ càng, ngón tay mơn trớn lên từng hoa văn. Qua thời gian rất lâu vẫn giữ nguyên động tác.
Thật ra lúc nãy, khi Hoàn nương đem hà bao cùng tua rua đặt vào tay anh, Tạ Liên đã biết ngay, đó không phải đồ A Ly làm cho anh.
Bản thân anh đã mang theo suốt bảy tám năm, đã từng vô số lần ve vuốt nó. Mỗi một đường kim mũi chỉ, mỗi một đoạn hoa văn, cảm giác mỗi sợi chỉ thêu sượt qua da tay, anh đều nhớ rõ như in. Huống chi màu sắc của chỉ thêu trên từng sắc thái hoa văn, đồ đã dùng lâu không thể có màu giống như vậy.
Dù có nhận ra, anh cũng không muốn giải thích, có thể là Hoàn nương có ý muốn anh phải tỏ thái độ, nên mới uyển chuyển dùng đồ giả. Tạ Liên cũng từng mời thợ thủ công sửa qua rồi, anh biết là giả, cũng vì làm lại hà bao này anh đã mất rất nhiều tâm tư.
Nhưng lúc này, khi ngồi một mình bình tĩnh suy nghĩ, trong lòng anh bỗng nhiên hiểu ra một chút.
Có lẽ Hoàn nương không hề ép anh, có lẽ cô đã chuẩn bị thật tốt để rời đi. Nhưng đến cùng có phải vì lòng dạ cô ấy yếu đuối và dây dưa quá? Cô ấy nghĩ rằng nếu cô thật sự bỏ đi, vẫn sẽ âm thầm đánh tráo hà bao của A Ly thành của cô để anh giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng Tạ Liên lại thiêu hủy cái hà bao đó, vậy nên giờ cô mới trả lại cái hà bao thật cho anh, cũng là ngầm bằng lòng để anh giữ lại cho mình một góc riêng nào đó trong trái tim.
Vệ Lang đẩy Tạ Liên bước ra khỏi cửa. Tư Mã Dục mới vứt kiếm đi, ngước mặt lên trời rồi ngã phịch xuống.
Tạ Liên về tới nhà, Thái Phó phu nhân vừa từ nơi đó trở về nói là, nghe nói Hoàn nương đợi tin tức suốt nửa đêm, mới vào phòng với cô trước.
Đám phụ nữ trong nhà sợ Hoàn nương lo lắng, đều ở trong phòng mà trông coi cô, cùng cô nói chuyện để giải khuây. Nghe báo Tạ Liên đã trở lại, mới cáo từ ra về.
Sắc trời đã hơi sáng rõ. Dù sao thì Hoàn nương cũng vừa mới sinh xong, lo lắng cho Tạ Liên suốt nửa đêm, đến giờ cũng đã kiệt sức, tiều tụy nhợt nhạt trông thấy. Nhìn thấy Tạ Liên, chỉ cúi đầu gọi nhỏ, “Tạ lang……..”
Tạ Liên nặng nề đáp lời, giúp cô nằm lại ngay ngắn, mới nói: “Không nghiêm trọng, đừng nên lo lắng”.
Hoàn Đạo Liên đưa ngón tay chạm nhẹ lên mặt anh, rồi xoa dần lên đuôi mắt, nói: “Hãy khóc đi”.
Tạ Liên nói: “Khóc không tốt đâu. Còn chưa trách nàng nữa kia, nghe thím nói nàng muốn rời giường. Mới vừa sinh xong, không còn muốn sống nữa sao?”.
Hoàn Đạo Liên vẫn một mực nói: “Thiếp sai rồi, Tạ lang. Chàng khóc đi. Không nên giữ ở trong lòng…… đừng nên như vậy”, nước mắt cô đong đầy như chực muốn trào ra trước mặt anh, “Đừng vậy mà…… hãy cứ khóc đi!”.
Tạ Liên chỉ còn cách ôm cô vào ngực để trấn an. Đến khi cô khóc mỏi mệt, nặng nề ngủ say, Tạ Liên cũng chưa hề thốt ra một âm thanh bi ai nào.
Tạ Liên trở lại thư phòng, lẳng lặng ngồi xuống. Ngoài kia chim chóc gọi nhau, mặt trời cũng chiếu những tia nắng sớm mai qua khung cửa sổ, ánh sáng ngập tràn.
Rất lâu sau, anh bê chiếc rương đã khóa chặt ra.
Nhân thời gian Hoàn nương đang trong tháng cử, mặc dù trời đã vào tháng Tư, nhưng bên trong phòng luôn có lò đốt lửa.
Tạ Liên mở rương ấy ra, gom lấy mớ phong thư kia. Mỗi một lá thư anh đều nhớ rõ như in. Đó là những năm tháng anh ở Duyệt châu, A Ly đã hồi âm cho anh.
Tạ Liên đem đống thư đó ném vào trong lò lửa.
Ngọn lửa liếm láp bừng lên, tựa như như những con bướm lửa bay nhảy. Nháy mắt đã thiêu đốt thành tro. Từng giọng nói, điệu bộ của A Ly đều lần lượt tái hiện qua bức màng lửa.
“Rằm tháng Bảy, sư thầy cho đồ cúng, không có huynh. Nhớ lại bánh bao hoa mai ở chùa……” “tháng Chín nhớ mặc thêm áo, trời rét lắm đó. Chim họa mi đã thay lông rồi, quả là……..” “Sáng sớm nhàn rỗi, hái vài ba nhánh hoa mai……..” “Giang Nam xuân vừa đến……..”.
Một âm thanh như tiếng xén, vang vọng bên tai Tạ Liên. Đầu tiên phân tán vòng quanh, sau đó gọp lại thành một đám, dần dần lại thưa thớt tan rã ra.
Tạ Liên đem phong thư cuối cùng ném vào lò lửa.
Bên ngoài Xa Hương các, dưới tàng cây hoa quế, mưa phùn như tơ, mộc tê như lụa là. Bóng hình một cô gái mỗi lúc một xa hơn, không hề ngoái đầu nhìn lại.