Ba Ngày Yêu

Chương 24 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Trên bầu trời cao, những chú chim én sải cánh bay lượn, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây xanh xanh, rọi lên khuôn mặt chất chứa nhiều tâm sự của cô..



Một bóng người cao lớn che lấp đi ánh sáng chiếu rọi lên dung mạo xinh đẹp của cô..cô giật mình quay lại, không tự chủ được cô đã gọi tên anh..



- Dũng..



Khuôn mặt cô nhanh chóng hiện lên chút thất vọng, cô nở ra nụ cười che lấp đi nỗi buồn trong cô..



- là anh à.. Tuấn..



Tuấn nở ra nụ cười khổ.



- giữa trưa sao em lại đứng nắng thế Phương.. anh tưởng em đi làm..



- em xin lỗi.. em..



- em và hắn lại cãi nhau à?



- không có, em mệt nên ra ngoài này hóng gió thôi..



- có ai mệt lại đứng nắng thế này không Phương? Để anh đưa em về nhà..



- đừng.. em muốn một mình..



Anh nhíu mày thở dài, gượng gạo đưa bàn tay lên vỗ nhẹ lên vai cô..



- anh mong em sẽ là Phương của trước kia, lúc nào cũng có thể nở nụ cười trên môi.. vì em cười rất đẹp..



Nói xong anh mỉm cười bước vào trong ô tô..



- anh đi trước đây..



Cô gật đầu nhìn theo chiếc ô tô khuất dần..



Điện thoại cô reo lên ( là số của trưởng phòng)



- cô còn chưa vào giờ làm việc hả phương?



Cô thở dài tắt hoàn toàn nguồn điện thoại.. thực sự giờ đây cô không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc gì khác.. cô chỉ biết lao đầu vào đi ăn mấy món cô thích cho mập cái thân đã, bún bò, bánh xèo, bánh tráng nướng.. đó đều là món khoái khẩu của cô..



Bước chân cô nặng nề mệt mỏi, cô đấu tranh trong suy nghĩ, thâm tâm không ngừng đấu tranh rồi cô lại tự an ủi, có khi nào cô ta đang giở trò khiêu khích, dùng mỹ nhân kế làm hồ ly chia rẻ.. sờ tay lên khuôn mặt mình, cô xinh đẹp đâu thua kém gì ả kia, thân hình sexy không kém phần ai, và quan trọng là cô mới là người có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh...liếc mắt sang cửa hàng đồ lót đối diện..



- Đặng Đình Dũng.. không làm anh vật vã thì em nhất định không phải là Lương Minh Phương..



Cô trở về nhà, mỉm cười tự tin bước lên phòng kèm theo một đống đồ lót xách tay..



Quản gia vui mừng khi thấy cô..



- ô may quá.. cô chủ về rồi..



- có chuyện gì hay sao cô?



- ban nãy cậu chủ trở về nhà gần như đien loạn lên để tìm cô.. cậu nói khi nào cô về nhất định phải báo cậu biết..



- không cần, cô k phải báo, cháu lên phòng nghỉ ngơi lát..



Kể từ lúc gặp cô ở quán cafe, tâm trí anh gần như đã điên lên, anh hận không thể kéo tay cô lại ôm thật chặt vào lòng ngay lúc đó.. tại phòng làm việc của anh, chỉ có một cốc cafe nhưng nguy cơ sa thải của 5 nhân viên run sợ trứng trước cửa phòng là rất cao..



- có mỗi việc pha cafe mà các người làm cũng không xong, các người có thấy mình quá vô dụng không hả?



Nhân viên nữ run run lắp bắp.



- chủ tịch, em đã cố gắng pha đúng như mọi khi rồi..



Anh tức giận đặt mạnh cốc cafe xuống bàn..



- tôi cho cô 1phut để cút xa khỏi tầm nhìn của tôi..



Anh vò lên mái tóc đã được vuốt keo gọn gàng của mình..



- thật tức chết mà..



Anh cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, check camera, anh đã thấy cô bước vào phòng, sau đó căn phòng đã tối đen.. vội vàng anh cầm chiếc áo vest bước ra khỏi cửa..



Thư ký của anh khó khăn lắm mới dám lên tiếng.



- chủ tịch..



- lại sao?



Thư ký nhăn mặt chỉ mấy người này..



- có cần sa thải...??



- tại sao phải sa thải? Đi làm việc của mình đi..
- chủ tịch.. tôi xin lỗi, tôi có chút việc nhỏ nên hơi chậm trễ..



- ừ. Theo tôi đến gặp đối tác..



Thư ký thở phào nhẹ nhõm bước sau anh..



- chà chà.. bầu trời hôm nay đẹp thật đấy.



- gì chứ?



Thư ký liếc nhìn ra ngoài trời, khuôn mặt khó hiểu..



- trời đang sắp mưa mà..



Có lẽ chỉ có anh mới hiểu, vui buồn mưa nắg trong tâm hồn anh chỉ có thể là tác động từ phía cô mà thôi..chỉ cần tâm tình anh vui vẻ, bão tố mưa giông cũng là cầu vồng tươi sáng...



Một ngày mưa buồn bên ô cửa sổ tại quán cafe nhỏ, hôm nay chính là ngày cuối cùng Lan ( bạn thân cô) có mặt tại Việt Nam.. ngày mai thôi, cô sẽ phải rời xa quê hương, rời xa bạn bè để đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ..cô ôm Chầm lấy đứa bạn thân mà khóc như một đứa trẻ..



- thế đi thật à?



- thật.. nhà mày có điều kiện nhớ sang thăm tao thường xuyên nghe không? Sẽ nhớ mày chết mất..



- nhất định rồi, mày sang đó k được chơi thân với ai hơn tao đâu đấy..



Lan cười nhưng mắt rưng rưng..



- nhớ ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, bắt nạt chồng ít thôi..



- ừ.. mày cũng nhớ ăn ít đồ chua cay thoii đấy, mặt nổi mụn đừng kêu tao..



Lan thở dài



- mà hôm giờ bận rộn nay mới có thời gian hỏi mày, chuyện con ả kia thế nào rồi..



- 1 tháng nay cô ta có vẻ im ắng, chả biết bỏ cuộc chưa.



- mày cứ phải cẩn thận đấy, biết đâu cô ta đang ủ mưu kế nào đó..



- mà nhanh nhỉ.. tao đã hơn 2 tháng bỏ nhà theo trai..



- mai sau có bầu, sinh con, nhất định để tao làm mẹ đỡ đầu con mày đấy..



- biết rồi.. mà nói mới nhớ, tháng này tao chậm 1 tuần rồi đấy..



Vừa dứt lời thì Dũng mặc bộ thể thao màu đen bước vào..



- anh tới hơi muộn..



Lan:



- thật vinh dự cho em được tiếp đón CEO nổi tiếng trước ngày sang đất khách quê người..



- em sang chỗ nào của Hàn?



- em sang Seoul anh ạ..



- thật tốt, nhà anh bên đó cũng có một trung tâm thương mại và 3 khách sạn bên đó..anh sẽ cho vợ anh sang thăm em thường xuyên.. nên hơn hết em giúp anh nói vợ anh khóc ít thôi, anh sẽ xót..



Lan mỉm cười nhìn hai người..



- anh nhớ đối xử tốt với bạn em đấy..chúc hai người mãi mãi hạnh phúc..



Nói xong cô đứng dậy bước đi..



- em có hẹn với vài người nữa, gặp hai người sau nhé.. Phương, nhớ ra sân bay tiễn tao đấy..



Cô gật đầu, Dũng hai tay vòng qua vai cô.. sau khi Lan rời khỏi, cô liếc mắt lườm Dũng..



- E.. hèm.. đề nghị anh Đặng Đình Dũng thực hiện tốt luật cấm vận 2 tháng..



Cô bước đi, anh bước theo sau lèo nhèo..



- vợ.. anh sắp phát điên rồi ấy..



Cô quay mặt lại chỉ tay thẳng vào anh..



- 2 bộ lót ren đỏ...



- anh thật sự không biết..



- đồ lót của cô ta tự dưng bay vào tủ anh chắc..



- Phương à.. giờ anh mới biết em nhớ dai vậy đấy