Ba Ngày Yêu

Chương 25 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


9 giờ sáng ngày hôm sau..



Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, chiếc máy bay đã cất cánh dưới tầng mây bạc bạc, vậy là Lan đã đi thật rồi, từ nay sẽ không có ai uống rượu cùng cô mỗi khi buồn.. cô thở dài một tiếng nặng lòng..



Dũng nắm lấy tay cô.



- chúng ta về nhà thôi vợ..



Cô cùng anh ngoảnh mặt lại đằng sau, Tuấn cười nhạt đứng yên đó nhìn hai người..



- anh Tuấn..



Nét mặt anh không vui khi thấy Tuấn, nói đúng hơn là nhìn thấy thằng cha này lại khiến anh khó chịu, cư nghĩ đến trong tâm trí hắn toàn hình ảnh vợ anh làm anh muốn phát điên.. mặc biết là yêu đơn phương nhưng bản tính muốn chiếm lĩnh hoàn toàn vẫn khiến anh không kiềm chế được cảm xúc..



Cô cười tươi tiến về chỗ Tuấn, anh kéo tay cô lại.



- Đợi anh..



Tuấn:



- anh đến muộn rồi thì phải..



- Lan mong ngóng anh tới tiễn nó lắm đấy..



- anh xin lỗi, anh vừa có cuộc họp..



Dũng lúc này mới lên tiếng.



- chúng ta lại gặp nhau rồi..



Hai người đưa tay ra bắt tay nhau hời hợt..Phương nhìn không khí căng thẳng giữa hai người, cảm thấy thật ngột ngạt..



- Dũng.. anh chẳng phải sắp có cuộc họp hay sao, đi đi kẻo muộn..



- gì chứ?



Tuấn xỏ tay túi quần rồi lắc đầu cười..



- tên kia, cười gì mà cười?



- tôi cười vì thấy buồn cười....



Anh tức giận lầm bẩm trong miệng “ thằng cha này, tao muốn đấm cho mày hết cười “ nhưng lại cố gắng nuốt vào sâu trong lòng.. vội vàng kéo tay cô rời khỏi..



- vợ..chúng ta về nhà đi.. xin phép..



- ơ.. ơ..



- ơ quả mơ có hạt.. về..



Một tay cô bị anh kéo tóm đi, ngoảnh mặt lại cô cúi đầu chào Tuấn..



Bước vào trong chiếc ô tô đã đậu sẵn ven đường..



- bỏ tay em ra, anh làm đau em đấy Dũng..



Nói mới nhớ, hình như tay anh tóm lấy tay cô hơi mạnh, anh cúi xuống nhìn cổ tay cô có vệt đỏ, trong lòng không khỏi thương xót..



- anh xin lỗi Phương..



Cô chăm chú nhìn anh.



- anh sao thế Dũng? Tại sao mỗi lần anh nhìn thấy anh Tuấn lại khiến anh không kiềm chế được cảm xúc thế hả? Anh ta đắc tội gì anh à?



- anh ta có tội lớn là đằng khác,anh ta dám thương nhớ em đấy..



Cô bật cười nhìn Dũng.



- tên hâm này, có giỏi thì anh xoá não bộ anh ta đi.. ghen vớ vẩn..



- nếu làm được thế thì khỏi nói.. thật khó chịu mà.. ước gì anh có thể cho em vào trong tủ kín, chỉ có anh mới được phép nhìn..



Cô liếc mắt ra nhìn hàng cá viên xiên bên đường, từ bên trong cơ thể xuất hiện loại cảm giác thèm muốn điên lên..



- em nhìn gì thế phương, lại liếc mắt nhìn thằng nào à..



Cô mắt chữ 0, mồm chữ A đưa tay sang trái..



- anh ơi.. cá viên xiên..



Cô vội vàng mở cửa xe, kéo mạnh tay anh xuống xe rồi chạy sang ven đường..



- cô ơi.. cho con 5 xiên chả cá..
- đây là điện thoại cô ấy..



Anh gật đầu cảm ơn..



- hãy nói cháu biết, tại sao lại như vậy..



Người phụ nữ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, anh tức giận đấm mạnh tay vào tường..



- nhất định phải tìm ra thằng khốn đó..



20phut đồng hồ từ phòng phẫu thuật bước ra, cô được chuyển lên phòng Vip 1 do Tuấn sắp xếp yêu cầu..



Khi cô mở mắt ra, mọi thứ vẫn chỉ như một giấc mộng, cái nhìn đầu tiên là cô thấy Tuấn đang ngồi chăm chú bên cạnh cô..



Tuấn vui mừng khi thấy cô tỉnh lại..



- em tỉnh rồi à..



Cô gật nhẹ đầu..



- sao em lại ở đây thế này? Em đã ngửi được mùi thuốc sát trùng, tiếng dao kéo.. họ đã làm gì em vậy anh?( nói nhưng cô rơi nước mắt vì k thể chấp nhận được sự thật)



Anh nắm lấy tay cô vì sợ cô bị kích động..



- họ khôg làm gì em cả..



Giọg cô nghẹn đắg



- anh nói dối, nói dối..



Ngước mắt lên nhìn dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy..



- từg giọt.. từng giọt..



Nước truyền vào cổ tay trái của cô, trên giường bệnh, cô mặc bộ quần áo xanh nước biển, cô thở dài trong im lặng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dường như cô không muốn nghe bất kỳ giọng nói nào đang trấn an tinh thần cô.. cổ họng cô nghẹn đắng, đau cả tinh thần lẫn thể xác...



- em nghỉ đi, anh sẽ đi mua cho em chút cháo..



Cô chớp chớp đôi mắt bồ câu nhìn anh, khó khăn lắm cô mới khàn khàn nói một câu nho nhỏ..



- giúp em liên lạc với Dũng.. em xin lỗi đã làm mất con của hai đứa rồi..



Nghe thấy tên Dũng, mắt anh đỏ sọng như muốn điên lên.. nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, anh muốn giết chết hắn ta, nghĩ đi nghĩ lại anh lại thấy thương cô, thời điểm này k phải lúc anh nói ra tất cả những gì mình chứng kiến ban nãy..anh gật đầu nhẹ một cái..



- anh Tuấn.. hay anh đưa giúp em cái điện thoại, em tự gọi được..



- điện thoại em hư rồi..



- vậy điện thoại anh.. em nhớ số anh ấy mà..



Tuấn chần chừ..



- nhanh.. em mượn một lát thôi..



Nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, bất đắc dĩ anh rút điện thoại từ túi quần đưa ra trước mặt cô..cô cười khổ bấm máy gọi anh..



Tại phòng cấp cứu...



Bác sỹ:



- cũng chỉ là chấn thương nhẹ, anh đi theo tôi đi lấy đơn thuốc..



Dũng lầm lỳ bước đi..



Kiều Thanh:



- cảm ơn anh..



Anh không thèm liếc mắt nhìn cô, điều đó khiến cô cực kỳ khó chịu..



- khôg có gì, chỉ là mang dòng máu Việt Nam nên thấy nạn trên đường tự nghĩ cũng nên giúp đồng bào.. nếu hôm nay k phải cô thì tôi cũng làm vậy thôi..



Kiều Thanh cười nhạt..



- cho em mượn điện thoại, em gọi bạn trai em tới đón, em nghĩ làm phiền anh như vậy đủ rồi..



Anh chần chừ vất chiếc điện thoại xuống giường..



- nhanh lên giúp tôi..



Nói rồi anh xỏ tay túi quần bước theo bác sỹ..cô đứng mỉm cười đằng sau..