Ba Ngày Yêu

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Trở về ngôi nhà đã nuôi cô khôn lớn, cảm giác hôm nay sao bỗng chơi vơi lạ thường, ngay lúc này đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ, xà vào lòng mẹ để khóc cho trôi hết ấm ức, muộn phiền..



Cô ba ( giúp việc)



- tiểu thư, cô về rồi..



Cô gật đầu, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt như chẳng có sức sống, bước đi loạng choạng được Tuấn dìu đằng sau..



Cô Ba chăm chú nhìn cô, kể ra cô đã giúp việc ở đây cũng 15 năm rồi, từ ngày tiểu thư mới chỉ 5 tuổi, trong trí nhớ của cô, tiểu thư là cô gái luôn luôn tràn đầy sức sống, chẳng biết lý do gì lại khiến cô tiều tụy đến vậy..cô Ba không con cái, chính vì vậy cô luôn coi tiểu thư như đứa con gái của mình, hết lòng yêu thương cô vô điều kiện..



- tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, tiểu thư không khỏe sao? Tôi thấy sắc mặt cô kém lắm...



Cô mỉm cười.



- con không sao, cô ba k phải lo lắng quá đâu..



Tuấn ngắt lời cô.



- khôg sao gì mà khôg sao, hiện tại em còn rất yếu khôg chủ quan được đâu..



Nói xong anh quay qua chỗ cô Ba.



- phiền cô ba chăm soc cho Phương giúp cháu, kiêng cho cô ấy ăn đồ lạnh nhá cô Ba..



- cậu tuấn yên tâm, chăm soc tiểu thư là nhiệm vụ của tôi..



Phương:



- tuấn, em đã về nhà rồi, anh có thể về làm việc của mình.. cảm ơn anh..



Tuấn luyến tiếc khôg muốn rời, cuối cùng anh đành gượng gạo đồng ý..



- vậy em nghỉ đi, anh sẽ qua thăm em sau..



Sau khi Tuấn rời khỏi, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa tựa đầu vào sau ghế..



- cô Ba.. cô có gì muốn hỏi sao?



- tiểu thư..tôi..



Phương ngước mắt lên nhìn cô Ba..



- con biết cô muốn hỏi gì, cô định hỏi chồng con đâu phải không?



Cô ba gật đầu..



- tôi thật sự rất lo cho cô, tiểu thư ạ.. tại sao cậu Dũng k về với cô..cô ốm hả tiểu thư, cậu Dũng biết chưa..



- cô Ba.. cô nghe kỹ lời con nói đây này, con xin cô đừng nhắc tới anh Dũng nữa, bọn con không hợp nhau nên không thể sống cùng nhau được nữa, chuyện hôm nay con về đây, nếu anh Dũng có đến tìm, cô đừng nói con ở đây nhá ( cô vừa nói vừa rơi nước mắt)



- tiểu thư...



- cô giúp con nghe cô.. con coi cô như mẹ con vậy, cô giúp con nhé..



Cô Ba đưa tay đặt lên đôi vai gầy của cô, cô Ba rơi nước mắt..



- tiểu thư, việc tiểu thư nhờ nhất định tôi sẽ làm.. tiểu thư có muốn khóc thì khóc trong lòng tôi này, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy..



Nói rồi cô xà vào lòng cô Ba khóc nấc lên từng hồi..



- cô ơi... con đau lắm cô ơi...



Tại tập đoàn Nhật Tân 68 tầng..



Thư ký:



- đối tác nói rất mong anh bớt thời gian cho lần gặp đợt sau..



Anh gật đầu nhưng k chú tâm vào công việc cho lắm..
- Lương Minh Phương.. em đang thử lòng tôi đấy à? Em bị rơi não à? Chỉ số IQ của em có vấn đề k đấy..



Long đứng bên cạnh lay lay tay anh..



- ly hôn thì liên quan gì đến IQ hả mày..



Anh lặng yên bước nhanh vào trong xe..



Long:



- ơ đợi tao.



Chiếc xe lao nhah trên con đường tấp nập, kẻ nào thấy mà k tránh chứng tỏ kẻ đó muốn chết..đứng trước cổng nhà cô, anh gọi lớn.



- Lương Minh Phương.. em ra đây cho tôi, tôi biết em đang ở đây, em đùa gì kỳ thế? Đùa k có vui gì hết ( nói đến đây anh rơi nước mắt)



Gọi mãi tên cô nhưng k một câu trả lời..



- Lương Minh Phương.. nếu em k ra, tôi cho người phá khóa đấy biết chưa?



Cô Ba chạy ra.



- cậu Dũng.. cô chủ k có đây.



- cô đừng nói dối cháu, cháu phải gặp cô ấy..



- điều này.. cậu về đi..



- cháu đếm đến 3, cô k mở chau sẽ cho người san bằng chỗ này..



- đừng cậu ơi..



Trên ban công tầng 2, cánh cửa mở ra..



- cô Ba.. để cho anh ta điên điên gì đấy..



- em mới là người điên đấy Phương.. em gửi gì cho anh thê, em đùa ác thế..



- tôi k đùa..



- tại sao? Tại sao phải ly hôn trong khi chúng ta đang tốt đẹp..



Nói đến đây cô nghẹn ngào k nói lên lời..



- nếu anh có làm sai, em có quyền mắng chửi anh, em làm gì anh cũng được.. tại sao em lại muốn ly hôn? Anh k tốt anh có thể sửa..



- sửa sao? Bản tính lăng nhăng của anh đã ngấm trong máu rồi, muốn sửa chi bằng anh thay máu sống lại đi..



Dũng suy nghĩ một hồi.



- có phải thằng Tuấn nói gì với em, hắn nói tất cả chuyện anh gặp Kiều Thanh..



- không..anh Tuấn k nói gì cả, chỉ là tôi thấy mình k hợp với anh nữa, tôi thấy tôi và anh có quá khác biệt..



- kháv biệt? Em nói khác ở đâu?



Phương im lặng một hồi, cô sợ mình nói nữa sẽ khóc òa lên mất..



- Phươg, em nghe amh giải thích có được không?



Cô ngoảnh mặt lại lau nước mắt..



- anh về đi.. tôi k muốn gặp anh, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án..



Anh đứng đó nhìn theo bóng cô khuất dần, anh đã khụy đôi bàn chân xuống, miệng hét lớn..



- A...A....A...