Ba Ngày Yêu

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Mỗi khi thức giấc anh lại thấy



Căn phòng sao trống vắng



Mỗi khi thức giấc



Anh lại nghĩ về em



.........



........



Anh vẫn sẽ nhớ mãi



Những kỷ niệm của riêng đôi ta



Mỗi ngày trôi qua bên em



Là tim anh tươi vui và hạnh phúc..



Anh rơi nước mắt trong từng câu hát, lời bài hát giống như chính lòng anh vậy.. căn phòng đã từng có tiếng cười, tiếng cãi vã của hai người nay bỗng thấy trống vắng vô cùng... đã 3 ngày trôi qua, anh đã không được nghe thấy tiếng cô, không được thấy nụ cười của cô, không được cãi nhau với cô khiến cuộc sống của anh thật nhạt nhẽo.. hoá ra sau tất cả, thứ anh sợ nhất chính là sự im lặng.. anh đưa tay lên vò đầu với khuôn mặt lạnh băng..



- cái bài hát chết tiệt này..



Chiếc điện thoại nhanh chóng bị quăng xuống sàn một cách không thương tiếc.. ở bên ngoài, ít nhất 5 người giúp việc đứng đó với khuôn mặt lo sợ, từ ngày cô đi, đã có không ít người bị đuổi việc với những lý do hết sức vô lý...



Quản gia đứng sau 5 người giúp việc thở dài..



- cậu chủ không xuống ăn ság sao?



Những người giúp việc run run nói.



- bà quản gia..bọn tôi vẫn chưa đủ can đảm vào trong, chúng tôi rất cần công việc này..



Quản gia nhìn Họ một hồi..



- thoii được rồi, tất cả xuống dưới nhà làm việc của mình đi, để đó tôi gọi..



- cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều..



Cánh cửa phòng mở ra, bà hoàn toàn bất ngờ với những đồ vật lộn xộn không đúng vị trí như ban đầu.. theo bà được biết, cậu chủ là người rất cẩn thận, lần đầu tiên bà thấy cậu không còn là chính mình, cậu tự hành hạ bản thân mình trong phòng kín hoặc dưới hầm rượu..



- cậu.. cậu chủ..



- có chuyện gì sao cô?



- mời cậu xuống dùng bữa..



Anh đứng dậy cài khuy áo sơ mi rồi bước thẳng ra cửa..



- dọn lại căn phòng giúp cháu.. cháu tới công ty..



- cậu không ăn sáng sao?



Anh im lặng đi xuống bãi đậu xe, cô quản gia nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, trong lòng không khỏi suy nghĩ..



- việc này.. có nên nói với phu nhân hay không...



Về phía Kiều Thanh..



- không có cách gì liên lạc được với anh Dũng sao?



- tôi xin lỗi..mọi việc của anh ấy trong thời gian này đều bảo mật..



- gì chứ? Bao nhiêu công sức của tôi chỉ đợi đến ngày này.. các anh làm ăn kiểu gì vậy, làm ăn vậy thì đừng nhận tiền nữa..



Người đàn ông đưa mắt lườm Kiều Thanh..



- cô vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem..



Kiều Thanh run sợ..



- tôi.. tôi.. nói tóm lại tôi cần gặp anh Dũng..



Người đàn ông đưa tay ra trước mặt Kiều Thanh.



- anh muốn gì?



- tiền..



- đã hoàn thành xong việc đâu..



- chúng ta đã thỏa thuận, cô ta cũng đã xảy thai, tôi tạo hiện trường giả cho cô cùng tai nạn thời điểm đó.. hết nhiệm vụ, còn cô gặp được anh ta hay không là ở cô..



- anh nói gì? Cô ta có thai?




- cô gái, xin chia buồn..



Cô khụy gối xuống ôm chân bác sỹ.



- không.. cháu k muốn nghe xin lỗi, cháu muốn nghe chúc mừng..



Bác sỹ đưa mắt nhìn Tuấn, Tuấn gỡ tay Phương ra..



- em đừng thế mà Phươg..



- anh Tuấn, anh giúp em đuổi hết đám bác sỹ này đi, ba em có làm sao đâu mà họ nói xin lỗi..anh đuổi hết đi rồi gọi bác sỹ nước ngoài đến cho em..nhanh lên, anh làm được mà..



Tuấn ghì chặt tay cô..



- phương.. em bình tĩnh, bình tĩnh đi Phương..



- không.. không thể như thế được..



Tuấn quát lớn.



- Phương..



Cô giật mình ngước mắt lên nhìn anh rồi im lặng..



- Phương..anh xin lỗi..



- nếu là Dũng, anh ta nhất định sẽ đuổi bác sỹ đi cho em..



- em nghe anh nói này, nếu em đuổi bác sỹ đi thì ai sẽ cứu mẹ em, mẹ em vẫn đang phòng cấp cứu đấy Phương..



Cô chống tay từ từ đứng dậy lê những bước chân mệt mỏi tiến đến cửa phòng bệnh, cô khụy xuống bên chiếc giường ba cô nằm, cô đưa tay lên vuốt nhẹ từng đường nét trên mặt ba cô..



- ba của con chỉ bị thương chút thôi mà, tại sao họ dám nói ba như vậy chứ? Mau khỏi con đưa ba về nhà nhá, ba đã hứa sẽ theo chân con đến hết cuộc đời con mà, con gái ba năm nay mới 20t, chỉ bằng 1 phần 4 cuộc đời thôi mà..



Ở bên ngoài..



Bác sỹ.



- gia đình thu xếp đưa bệnh nhân về càng sớm càng tốt, tôi e cũng k trụ được qua ngày đâu..não bệnh nhân gần như đã chết rồi, anh hiểu chết lâm sàng chứ? Giờ chỉ đợi tháo bình ra là có thể đi..



Tuấn cúi đầu cảm ơn bác sỹ..



- còn mẹ cô ấy, người phụ nữ đi cùng ông ấy.



- bà ấy đã qua cơn nguy kịch..



Tuấn mở cửa phòng bệnh bước vào trong.



- phương.. chúg ta sẽ đưa chú về nhà chứ?



- đưa ba em về nghỉ ngơi cho thoải mái, ba em k thích mùi bệnh viện giống em vậy.



- ừ.. đưa ba em về nghỉ ngơi...



Tại tập đoàn thời trang..



Sau khi biết tin chủ tịch đang nguy kịch, các cổ đông cùng anh em chú bác nhà cô đang nhanh chóng xôn xao, đấu đá lẫn nhau để tranh cổ phần, ai nấy đều mang trong mình hi vọng sẽ thay quyền chủ tịch lên đứng đầu..tin tức nhanh chóng loang tin tới cả nước, khắp báo đài đều đưa tin..



Long biết tin sốt ruột gọi cho Dũng, đáng tiếc thay chắc giờ này anh vẫn đang trên máy bay không thể liên lạc được...



- trời ơi, sớm k đi, muộn k đi, lại đi đúng lúc này...



9 giờ tối hôm đó, một cơn mưa buồn đổ xuống khóc thay lòng cô vậy, bố cô, người cha đáng kính của cô đã ra đi sau 3 tiếng đưa về nhà bởi vụ tai nạn định mệnh.. cả thế giới bỗng sụy đổ hoàn toàn trước mắt cô, thế giới này chẳng còn gì khiến cô lưu luyến, cô đã từng nghĩ dại dột rồi nhanh chóng lại trấn an tinh thần vì cả một chặng đường mai sau, cô cần làm chỗ dựa cho mẹ, mẹ cần cô, rất cần cô...hình ảnh ba cô cứ im sâu trong ký ức cô..



- Minh Phương.. ba về rồi này..



- Minh Phương..ba tự hào về con lắm.



- Minh Phương..ba yêu con lắm..



- Minh Phương..con gái ba xinh lắm..



- Minh Phương..ba mua quà cho con này..



- minh Phương.. con là tài sản vô giá của ba..



- ba ơi ba, tại sao ba lại đặt con là Minh Phương?



- ba đặt con tên Minh Phương bởi vì "Minh" là ánh sáng, " Phương" là Phương hướng..ba mong mai sau trên con đường con biết, mỗi bước đi của con sẽ luôn có ánh sáng chiếu vào để con dễ tìm phương hướng cho cuộc đời...



Cô tựa đầu vào tường rơi nước mắt..



- ba ơi ba.. ba chính là ánh sáng chiếu rọi lên phương hướng cuộc đời con...