Ba Ngày Yêu
Chương 30 :
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Mùa Đông tại Seoul ( Hàn Quốc)..
Mùa xuân năm ấy, cô đã từng nói khi mùa đông đến, nhất định sẽ nắm tay anh đặt chân đến Hàn Quốc, cùng nhau đi trên đồi tuyết trắng, cùng nắm tay nhau trượt tuyết,.. lời hứa năm đó, vẫn hằn in sâu trong tâm trí cô trong suốt 2 năm qua..từ tầng 12 nhìn xuống, cô mặc chiếc váy len đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cừu trắng đứng nhìn xa xăm.. 2 năm trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, cô đã chẳng còn là Minh Phương, cô gái vui vẻ, nông nổi, trẻ con như năm ấy...cô trưởng thành hơn rất nhiều, sống chậm hơn và rất ít khi cười, nói đúng hơn là kể từ khi xa anh, cô dường như đã mất đi nụ cười...vốn là một cô gái thôg minh, mục tiêu của cô theo đuổi ngày một phát triển, cô giờ đây đã là một nhà thiết kế thời trang trẻ có tiếng..
Từ bên ngoài cửa, tiếng gọi lớn ngày một gần, người đó không ai khác chính là Tuyết Nhi ( một thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn).. cô tình cờ quen Tuyết Nhi trong buổi đầu bước chân xuống sân bay, khi đó cô giúp Tuyết Nhi thoát khỏi sự theo dõi của đám vệ sỹ.. Tuyết Nhi mặc dù là thiên kim đại tiểu thư nhưng bản tính cô lại rất tốt bụng, cô là cô gái luôn luôn vui vẻ, yêu đời.. nhìn thấy Tuyết Nhi, cô như nhìn thấy tâm hồn mình những năm về trước, cái cảm giác ấy cứ như hai con người khác nhau nhưng cùng đồng điệu chung một tâm hồn... Tuyết Nhi tiến đến lại gần Phương..
- này Phương xinh gái, cậu định không đi trượt tuyết cùng mình và Lan thật chứ?
Phương mỉm cười..
- cậu biết tớ còn rất nhiều việc chưa giải quyết mà..
Tuyết Nhi thở dài..
- mọi cuộc vui sẽ càng vui hơn nếu có cậu..đi đi mà Phương, năn nỉ cậu ấy..
Phương véo mũi cô..
- chỉ được cái dẻo miệng..nhưng tớ k biết trượt tuyết đâu nhá..
- thiệt tình, tớ sẽ dậy cậu..
Phương gật đầu đi thay bộ quần áo ấm gọn gàng hơn.. Tuyết Nhi cẩn thận choàng khăn lên đầu Phương..
- muốn vui trước tiên phải giữ ấm cái thân đã..
- cảm ơn cậu...
Lan đã đợi sẵn ở sân trượt... 2 năm qua Lan cũng thay đổi rất nhiều, cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn, nhờ sự giúp đỡ của Tuấn cộng với tài năng của cô, cô hiện là trưởng phòng kinh doanh tại khách sạn lớn..
- hai cậu tới rồi..
- chờ bọn mình lâu chưa?
- không chỉ mình tớ chờ đâu.. tèn tén ten, cậu xem cả ai nữa này..( chỉ tay về đằg sau)
Tuấn mỉm cười tiến lại gần..
- chào hai em..
Phương bất ngờ khi thấy Tuấn..
- anh Tuấn, em tưởng anh qua Pháp..
- anh đi có 1 tuần thôi..
Tuyết nhi nhéo tay phương..
- ai đây? Bạn trai cậu à, nhìn ánh mắt anh ấy nhìn cậu thật yêu thương..
- không, bạn mình thôi..
- mình k tin trên đời có những tình bạn khác giới mà nhìn nhau đầy yêu thương vậy đâu..
Tuấn gãi đầu..
- Phương nói phải đấy em, cô ấy chỉ xem anh là bạn thôi..
- còn anh xem cô ấy là gì?
- anh...
Anh mặc bộ vest đen đến gĩ cửa mạnh vào phòng cô, ngày hôm ấy, cô cứ ngỡ sẽ là ngày hạnh phúc..cô mỉm cười nhìn lên khuôn mặt tức giận của anh, nự cười ấy chợt vụt tắt..
- anh Dũng..
Anh nhanh chóng tiến gần về phía cô, cô lùi lại đằng sau ngồi xuống ghế sofa.. cố gắng lắm cô mới có thể trấn an tinh thần mình.. mấy năm yêu anh, cô chưa hề thấy anh như vậy..
- anh.. anh đến gặp em có chuyện gì? Hay là nhớ em sao?
Dũng nhìn Kiều Thanh rồi vỗ nhẹ tay một cái, từ bên ngoài vệ sỹ của anh lôi vào một ng đàn ông với cơ thể bầm dập, người đó chính là tên Kiều Thanh thuê gây ra vụ tai nạn cho Phương.
- em quen người này chứ?
Cô run run lắc đầu.
- khôg..em sao có thể quen ng như vậy? Hắn là quái vật nơi nào vậy anh..
Người đàn ông hét lớn.
- Vương kiều Thanh,cô hay lắm, cô định trở mặt à?
- này đừng nói láo, tôi k quen anh..
- tôi tên gì?
- thì tên Đại chứ còn gì nữa ( nói rồi mới nhớ mình đã bị lừa)
Dũng.
- cô thôi đi, im lặng cho tôi..
Kiều Thanh lắc đầu rơi nước mắt..
- đừng mà, anh đừng làm em sợ..
Dũng ngồi xuống nâng cằm cô lên.
- Đời tôi thấy mình ghê tởm nhất là đã từng yêu 1 con rắn độc như cô..
- không.. anh nói dối..anh yêu em, yêu mình em..
- cô điên rồi..
Kiều Thanh đứng dậy.
- cứ cho là em làm vậy, vậy thì sao? Em lấy lại những thứ vốn là của mình thì có gì là sai?cô ta đáng chết, lẽ ra cô ta nên chết chứ không nên sống..
Dũng im lặg nhìn Kiều Thanh một hồi, anh từ từ lôi ra khẩu súng đằng sau chĩa thẳng vào ng cô..
- loại ng như cô thật sự sống quả thật vô ích..
Kiều Thanh cười lớn.
- bao năm đầu ấp tay gối bên em mà anh lỡ lòng giết em sao Dũng?
- giết cô? Tôi k muốn nhưg nếu hủy hoại cô.. tôi đang muốn..
Nói rồi anh nhanh chóng kéo cò bắn mạnh xuống chân cô..
- trên đời này, chết k đáng sợ, sợ nhất là mình k thể đứng trên chính đôi chân mình.. k có nó, cô sẽ tu nghiệp được đấy..