Ba Ngày Yêu

Chương 31 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Tại nhà của Minh Phương..



Bước chân vào cánh cửa, mùi hương từ thức ăn phả ra khắp căn phòng, cô vui vẻ bước vào trong, tay sờ nhẹ lên chiếc bụng đang réo lên vì đói..cô mỉm cười ôm từ đằng sau lưng mẹ..



- chà chà.. để xem nay mẹ con nấu món gì nào?



- về rồi à? Về rồi thì ngồi xuống dọn bát đũa ăn cơm đi con..



- cô Ba đâu mẹ?



- mẹ quên đấy, cô Ba về Việt Nam hồi sáng rồi, nhà cô có người thân bị bệnh nặng với nhân tiện cô về dọn dẹp lại mộ bố con..



Nói đến đây bà dừng động tác, hai mẹ con nhìn nhau rơi nước mắt.. cô ôm chặt mẹ..



- mẹ..



Bà thở dài vuốt ve mái tóc con gái..



- hãy cứ nghĩ rằng bố con chưa bao giờ xa mẹ con mình, chỉ là bố đang ở thế giới khác để dễ quan sát và quản lý từng hành động của mẹ con mình mà thôi..



Cô gật gật đầu, lấy tay lau giọt nước mắt rơi trên má mẹ, khoé môi nở ra nụ cười gượng gạo..đã 2 năm trôi qua, mẹ cô đã già đi trông thấy, trên đầu đã xuất hiện nhiều tóc bạc.. từ khi trí nhớ được phục hồi, cô biết mẹ đã phải mạnh mẽ thế nào mới đối diện được cái sự thật tàn khốc thế này, trước mặt cô, mẹ luôn tỏ ra là người phụ nữ kiên cường, nhưng bà k hề biết rằng khi màn đêm cô quạnh buông xuống, cô đã nhìn thấy tất cả những giọt nước mắt và những giấc ngủ trằn trọc của mẹ.. chắc hẳn mẹ nhớ ba nhiều lắm, đau nhiều lắm..



Cô kéo ghế bàn ăn cho mẹ ngồi xuống..



- để con xem nào, hôm nay có trứng chiên, thịt hun khói, chả cá.. wow, toàn những món con thích không à..



Bà gật đầu.



- ăn nhiều vô, dạo này lo việc công ty nhiều mẹ thấy con gầy đi hẳn đấy..



- dạo này con bận quá, không có cả thời gian dẫn mẹ đi chơi..



- việc công ty thế nào rồi, con đã biết được nội bộ bên Việt Nam chưa?



- từ lúc ba mất, chú Tư nhà mình lên thay quyền điều hành, vì chú là đại cổ đông của công ty, chỉ kém ba một chút thôi..nhưng..



- nhưng sao?



- việc làm ăn không được thuận lợi cho lắm, con nghe mong manh đang có thế lực lớn lấn áp muốn thu mua lại công ty..



Bà bất ngờ đặt đũa xuống..



- không thể thế được, đó là tâm huyết cả đời của ba con, sao chú ấy dám bán như vậy chứ..



- mẹ.. mẹ bình tĩnh, con sẽ tìm ra người đứng sau.. xin mẹ yên tâm..



Bà nhìn con gái rồi gật đầu..




- con tin sự chân thành của con sẽ khiến ảnh thay đổi.. đây là lần đầu tiên con biết thích một người đấy bố mẹ ạ..



Nói rồi cô cười thật tươi tung tăng bước ra ngoài cửa.. ba mẹ cô nhìn theo thở dài..



- con bé này.. nó chưa thể biết được sống cùng người k yêu mình sẽ rất đau..



Anh lái xe trở về khách sạn, trong màn đêm tối, ngoài trời tuyết đang rơi, một mùa đông nữa lại đến, anh vẫn một mình ôm mộng nỗi nhớ cô, nhấm nháp một ly cafe đắng bên ô cửa sổ.cái giá lạnh của mùa đông, cảm giác cô đơn trống vắng như tràn ngập khắp căn phòng...anh mặc chiếc áo trắng cổ lọ, bên ngoài khoác chiếc áo choàng đen đăm chiêu nhìn xuống hàng chả cá bên ven đường..ký ức trong anh lại hiện về, đôi lúc anh đã nhìn nhầm người mua hàng rồi hóa thành cô...ở đối diện khách sạn anh ở, cô trên tầng 3 của khu trung cư cao cấp, bên ô cửa sổ nhỏ, 4 ánh mắt cùng nhìn về một phần kỷ niệm mà khôg hề hay biết đối phương đang ở trước mặt nhau..



- sau này anh sẽ dẫn em đi ăn chả cá mỗi ngày nhé Lương Minh Phương..



- anh hứa nhá..



- hứa..



- thất hứa làm cờ hó nhá..



Mặc dù cả hai đã cố gắng chôn chặt những ký ức đó thật sâu trong trái tim mình nhưng vẫn k thể ngăn nổi được nó khi gío đông về..anh đã từng thờ ơ với mọi thứ, đã chẳng buồn, chẳng vui cho đến khi ai đó nhắc đến tên cô..nói thì nghe vẻ vô lý nhưng từ khi cô bước đi, từ đó đến nay trong môi trường làm việc của anh đã chẳng còn có cô nhân viên nữ nào tên Phương..anh thở dài ngoảh mặt lại đằng sau, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên xuống dưới đó ăn thử..đã bao lâu rồi anh đã chẳng thưởng thức món ăn ấy vì anh sợ, sợ những gì liên quan đến kỷ niệm cùng cô..



- cô ơi cho cháu 3 xiên..



- cô ơi cho cháu 3 xiên..



Hai người đứng đối diện nhau, cùng nhau nói tiếng Hàn Quốc nhưng giọng nói ấy khôg thể nào quên cho được... hai ánh mắt ngước nhìn nhau thấy thân quen lạ lùng, rồi khi chạm vào như chạm vào một vùng ký ức đã nhòe ướt...bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi nó cứ ứ nghẹn trong tim..



- Đặng Đình Dũng đã lâu không gặp..



- Lương Minh phương lại gặp em rồi..



- Đặng Đình Dũng anh sống tốt chứ



- Lương Minh Phương em vẫn khỏe chứ..



Cả hai cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đó trong đầu mà lại chẳng đủ can đảm để nói ra..tình cờ gặp lại nhau nhưng đã chẳng là gì của nhau, thôi thì mình mỉm cười bước qua nhau..



Cô bán hàng..



- chả cá của cô cậu được rồi này..



Hai người cùng bước đến cầm xiên chả cá trên tay rồi quay măt bước đi như chưa từng quen biết.. vừa đi cô vừa khóc..



- Đặng Đình Dũng.. chúng ta như hai đường thẳng song song trong cuộc hành trình cuộc đời của riêng mình..sẽ không có " vô tình" vướng phải nhau thêm một lần nào nữa phải khôg anh?



..........



- Lương Minh Phương.. tốt lắm, hãy cứ như hai cơn gió vô tình lướt qua nhau vậy đi..sau tất cả, mình đã k còn là gì của nhau phải khôg em?