Ba Ngày Yêu

Chương 36 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Tình yêu đến khẽ như một cơn gió sớm mai với những tia nắng ngọt ngào và ấm áp giữa mùa đông giá rét... nhiều lúc đã tự hỏi tình yêu là gì mà lại kỳ diệu đến thế, nó nồng nàn tới mức nào, ngọt ngào tới mức nào mà khiến con người ta phải muôn đời tương tư, khát khao và chờ đợi mặc cho đã có những lúc đau khổ tận thấu tâm cam...căn phòng hôm nay đã chẳng còn thấy lạnh lẽo như căn phòng hôm qua, vì ở trên chiếc giường ấy, anh và cô đang nằm quấn quýt trong chiếc chăn trắng tinh, khuôn mặt hai người vẫn thoả mãn không muốn rời.. 2 năm trôi qua, có lẽ đây chính là giây phút bình yên nhất với cả hai, anh đã từng nói, anh không ngại việc chinh phục cả thế giới trong một bàn tay miễn là tay còn lại được nắm chặt tay cô...



Tiếng đồng hồ báo thức “ reng.. reng “ liên hồi.. cô giật mình mở mắt ra liếc nhìn chiếc đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng... đưa mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình vẫn đang say giấc ngủ ngon, tự nhiên trong lòng cảm giác bối rối lạ thường.. đã bao lâu rồi, cô mới được nhìn thật gần khuôn mặt anh thật kỹ đến vậy, cô đưa những ngón tay thon dài sờ nhẹ lên chiếc mũi cao của anh rồi mỉm cười..



- Dũng đẹp trai...



Anh mỉm cười mở mắt ra nhìn cô, cô giật mình đưa tay lại phía sau..



- anh.. anh tỉnh rồi à?



- Phương à.. anh hình như nghe em nói gì ấy nhỉ?



Cô đưa mắt lườm anh đầy đáng yêu.



- nói gì chứ? Người ta có nói gì đâu..



- thế hả? Không lẽ anh nghe nhầm ai đó khen anh đẹp trai..



- chắc anh ngủ mơ ấy..



Anh kéo cô sát vào mặt mình.



- thật chứ?



Cô bối rối chạm vào môi anh..nhìn cái mặt đắc ý của anh, hận nỗi là cô không thể độn thổ ngay cho được, thôi thì tầm này cần gì liêm sỉ nữa..



- thì em nói đó.. nói có sai sự thật không hả?



Anh ôm chặt lấy cô..



- anh vui lắm, anh hạnh phúc lắm Phương..anh yêu em, anh thương em,anh cứ nghĩ rằng xa em, anh sẽ mau chóng quên đi như những người phụ nữ khác, nhưng anh lại nhận ra, anh không thể, cái cảm giác nhìn thấy em mà không thể chiếm đoạt lấy em khiến anh bứt rứt vô cùng.. hứa với anh không được xa anh nữa nhé, anh muốn cùng em chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, muốn cùng em gánh vác tất cả mọi thứ trong tầm tay...



Nói rồi anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh bắt đầu trở nên lưu manh, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đưa môi hôn nhẹ một cái lên môi cô, đôi bàn tay nhanh chóng đã đưa xuống nắm bóp chiếc mông cong và đầy đặn của cô.. không kịp để cô phản kháng, anh đã lật mạnh cô xuống nằm bên dưới..cô nhìn anh, hoàn toàn không thể phản kháng được bởi cô đang ở tư thế bị động, chỉ biết lắc đầu thay cho lời muốn nói.. đâu để cô phản kháng, bên dưới của anh đã căng cứng áp sát vào da thịt cô..cái cách anh nhẹ nhàng khiến cho bất kể người phụ nữ nào cũng không thể lỡ lòng nào mà từ chối.. là tại ban năng ham muốn trong cô hay tại người đàn ông ấy quá đỗi hoàn hảo.. bất kể trong công việc hay trong cuộc sống và ngay cả trong lúc làm tình, anh luôn có một sức hút mãnh liệt.. rồi tự nhiên cô suy nghĩ, chẳng có lẽ đẹp trai cũng là một lợi thế, lỡ mai này anh gặp đối tác nữ nào đó, chỉ cần anh liếc mắt nhìn khéo người ta cũng tự nguyện dâng hiến, rồi khi anh gặp đối tác nam, người ta không cong khéo anh cũng bẻ thành cong..



Anh nhíu mày nhìn cô..



- Lương Minh Phương, anh biết vì sao anh nghiền em quá rồi này, cái cách em uốn éo và rên rỉ cũng đặc biệt vô cùng... xa em bây giờ anh làm sao chịu nổi, kỳ vậy em ơi..



- thiệt tình tên hâm này, anh biết em đang nghĩ gì không?



- nghĩ gì chứ?



- em nghĩ có khi nào đối tác của anh không cong cũng bị anh bẻ thành cong khôngDũng?



Anh nhìn cô chăm chú..


- mẹ biết con vì lo lắng cho mẹ nên mới không nghĩ xa hơn, một phần con cũng còn rất yêu Dũng.. nhưng con k thể mãi mãi như vậy suốt cuộc đời được..con còn trẻ, cả một tương lai phía trước, là người phụ nữ, có đứa con rất quan trọng, nếu bây giờ mẹ muốn con nghĩ đến chuyện lấy chồng.. con nghĩ sao Phương?



- mẹ nói gì vậy mẹ,



- để yên mẹ nói hết đi phương, mẹ suy nghĩ rất nhiều về mối này rồi.. gia cảnh người ta rất tốt, với lại người ta chấp nhận tất cả quá khứ của con.. mẹ tin người ta sẽ chăm sóc tốt cho con gái mẹ..



Cô nắm lấy tay mẹ..



- nếu con nói, con sẽ quay lại với anh Dũng thì sao? Mẹ ủng hộ con chứ?



Bà bất ngờ nhìn con gái, giọng nói lắp bắp..



- con nói sao? Sao lại là vết thương cũ, tại sao con lại cố chấp vậy..



- thực ra, con nghĩ 2 năm, khoảng thời gian đủ để hiểu chúng con cần nhau thế nào..



- con đã quên tất cả những tổn thương nó gây ra cho con.. con đã quên nó đào hoa thế nào, mẹ k thể đánh cược cuộc đời con một lần nữa..



- thực ra chúng ta có rất nhiều điều chưa hiểu anh ấy mẹ ạ..



- con đừng nói nữa.. mẹ sẽ không chấp nhận đâu..



Dũng đứng bên ngoài nghe hết tất cả, anh quyết định gõ cửa xin phép nói chuyện rõ ràng cho mẹ cô hiểu..Phương và mẹ cô ngạc nhiên khi thấy anh..



- anh dũng.. anh đến khi nào vậy?



Anh cúi xuống chào mẹ cô..



- con chào mẹ..



- không giám..



Phương khó xử.



- kìa mẹ..



Mẹ Phương nhìn anh.



- cậu đến đây có chuyện gì..



- hôm nay con đên đây, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe mẹ, thứ hai con muốn xin phép bác cho con hẹn hò với con gái mẹ..( anh quay sang Phương, ánh mắt đầy yêu thương)



Mẹ cô thở dài nhìn hai người, nhưng cư nhớ đến những chuyện đã xảy ra, khiến bà k kìm được lòng..



- tại sao sau tất cả, cậu vẫn thản nhiên được như hôm nay nhỉ? Cậu đã quên cậu đã gây ra tổn thương thế nào cho con bé hay sao, chưa đủ, lúc con bé đau khổ cậu ở đâu và ngay cả đứa con trong bụng con bé chưa kịp chào đời chỉ vì tình nhân của cậu, cậu lấy tư cách gì đảm bảo sẽ khiến con gái tôi hạnh phúc, cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng cậu lần nữa..