Ba Ngày Yêu

Chương 37 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Trong nháy mắt, đầu óc anh thoáng qua một chút gì đó thật mơ hồ..Anh bất ngờ đưa mắt sang nhìn cô đang ngồi kế bên, nhận thấy khoé mi cô đã rưng rưng nước mắt, đôi mắt anh bắt đầu chuyển đỏ, dường như khắp cơ thể đang run run, đặc biệt là đôi bàn tay bối rối đang vò mạnh vào nhau, giọng nói lắp bắp..



- đứa bé chưa kịp chào đời...chuyện..chuyện..này là như nào? Con thật sự không biết..



Khuôn mặt bà ban đầu tức giận nhưng ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, bà có chút hạ giọng hơn vì bà thấy hình như cậu ta hoàn toàn không biết, nhưng k phải thế mà bà k thể k trách anh được..



- câu thật sự k hề biết sự tồn tại của đứa con của mình..cậu làm bố kiểu gì vậy? Câu làm chồng kiểu gì thế?



- con.. con k biết nói gì lúc này nữa cả,tai sao không một ai nói cho con biết về sự tồn tại của đứa bé..



Cô rơi nước mắt nghẹn ngào..



- em có gọi điện cho anh..em có gọi điện để muốn xin lỗi anh,em đã k bảo vệ được con mình..nhưng cô ta đã nghe máy, cô ta nói anh đang đi tắm Dũng ạ..



Anh buông thõng hai tay xuống, giọt nước mắt muộn màng đã tuôn rơi..



- khi đó, cô ta gặp tai nạn, anh đã đưa cô ta vào viện chỉ đơn giản nghĩ rằng thấy người thì giúp, anh k có ý gì cả...anh thật sự k ngờ cô ta lại kinh tởm đến vậy..



Phương lau những giọt nước mắt trên má..



- chuyện qua rồi,em k muốn nhắc lại để khơi lại nỗi đau của mình...em coi đứa bé ấy chính là kỷ niệm Dũng ạ..con là thiên thần trong trái tim chúng ta..



Mẹ phương ngồi đối diện thở dài, bà lắc đầu đứng lên thì Dũng gọi lớn.



- mẹ vợ..con lấy danh dự cũng như tính mạng con ra thề, sự việc đau buồn ấy còn hoàn toàn k biết, con mong mẹ cho con cơ hội để bù đắp những lỗi lầm và những tổn thương con gây ra cho Phương..con hứa với mẹ, con sẽ yêu thương và trân trọmg cô ấy hơn cả sinh mạng của mình.. con biết con có nói gì lúc này cũng k thể khiến mẹ tin được con, nhưng xin mẹ hãy chờ thời gian sẽ trả lời tất cả.(nói rồi anh cúi đầu xuống)



Bà im lặng một hồi rồi lên tiếng.



- làm gì thì làm, đừng làm con bé tổn thương lần nữa là được.. nếu con gái tôi mà phải đau một lần nữa, tôi thà để nó ở vậy chứ không bao giờ cho theo cậu..



Hai người mỉm cười nắm chặt tay nhau..



- con cảm ơn mẹ.. cảm ơn mẹ.



Bà rơi nước mắt bước thẳng vào trong phòng..



Phương.



- muộn rồi anh về đi..trời đang lạnh lắm ấy.



Anh ôm chặt cô vào lòng..



- anh xin lỗi Phương.. anh k biết phải nói bao câu xin lỗi mới có thể bù đắp vết thương trong lòng em..cứ nghĩ đến khoảng thời gian em chịu khổ về tinh thần lẫn thể xác một mình, anh cảm thấy hối hận vô cùng.. rồi anh nhận ra, tài giỏi xã hội làm gì để bản thân ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng k bảo vệ được..am hiểu sâu xa để làm gì, rồi ngay cả mất đứa con của mình cũng k hề hay biết..anh quả là người đàn ông đáng trách..



Cô xoa xoa lưng anh..



- sau một thời gian suy nghĩ, em cũng nhận ra lỗi hoàn toàn k phải tại anh,lỗi một phần cũng là tại em không một lần nói rõ ràng sau những lần anh đến tìm gặp, tại em tức giận nhất thời mà đã khiến hiểu lầm càng hiểu lầm..




- anh làm gì đấy Dũng.. đau tay em..



Không để cô kêu la, anh liền nhấc bổng cô vào lòng mình trước báo người..



- thả em xuống..



- Lương Mình Phương.. anh dẫn em đi đổi đồ..



Nhìn thấy khuôn mặt anh lúc này, liền hiểu ra được tâm ý ai kia đang ghen tuông, cô mỉm cười vui mừng..



- sao chứ.. em thấy đồ đẹp mà, rất hợp với em.



Anh đặt cô xuống phòng thay đồ, nói với nhân viên trang điểm..



- tất cả chọn nhanh cho tôi một trang phục kín đáo hơn này rồi đi ra ngoài cho tôi..làm nhanh nếu k muốn mất việc.



Mọi người run sợ vâng dạ...cô thở dài bất lực nhìn người đàn ông bên cạnh mình..



- thực ra...



Anh liền ngăn chặn lời nói của cô..



- em k phải nói gì cả. Chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy sao.



- không có..



- vậy thì phải thay đồ đi..em mà k thay anh đảm bảo bọn họ sớm xảy ra chuyện gì đâu..



Cô cười tươi véo má anh..



- Dũng của em coi bộ ghen thôi mà cũng đáng yêu vậy..



Cô liếc mắt nhìn anh mới phát hiện ra tên lưu manh như anh mặc dù tức giận nhưng vẫn chăm chú nhìn xuống ngực cô.. thật đáng ghét quá mà..cô nhíu mày giẫm mạnh vào chân tay..



- đáng ghét..



- gì chứ.. là tại em quyến rũ ah mà..



- hừm...lát ảnh chết chắc..



Nhân viên trang điểm.



- chủ tịch.. có chiếc đầm này k biết có vừa ý anh không ạ?



Anh liếc mắt qua nhìn chiếc đầm, quả thực nó k được đẹp như chiếc đầm cô đang mặc nhưng có vẻ kín đáo hơn rất nhiều..anh gật đầu cấm lấy chiếc đầm rồi cho mọi người lui ra, căn phòng chỉ còn lại hai người..anh giúp cô kéo phần khoá đằng lưng xuống, phải nói là cố gắng lắm anh mới kiềm chế bản thân mình để không ăn thịt cô ngày tức khắc.. càng ngày anh càng phát hiện ra, cảm giác chiếm lấy cô càng cao..