Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 145 : Vậy. . . . . . muốn thử một chút không?

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


"Không bỏ được sao?" Khóe môi Đằng Cận Tư hơi vểnh lên, trong sự hấp dẫn mang theo chút tà mị.



Căn bản anh không có ý định đi vào, hơn nữa một cái áo sơ mi duy nhất

cũng đã cởi, càng không thể đi vào cái nơi mà phụ nữ chiếm đa số, nhưng

anh cố tình muốn trêu chọc nai con.



"Nào có! Anh thích đi đi đâu thì đi, có liên quan gì tới tôi?" Lương

Chân Chân quệt mồm bất mãn lầu bầu nói, trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ

hành động của tên điên nào đó.



Thiệt là! Cho dù cơ thể đẹp cũng không thể cởi hết đồ chạy khắp nơi như vậy a! Nhìn rất bất nhã!



"Tiểu Lý, cầm vào hỏi xem cần mất khoảng bao lâu để đúc xong thành sợi

dây chuyền." Đằng Cận Tư cầm lấy nút áo từ trong tay Lương Chân Chân,

đưa cho tài xế, để cho cậu ta đi làm, ánh mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, khóe môi hơi vểnh mơ hồ mang theo ý cười.



"Được." Tài xế Tiểu Lý lập tức cầm lấy nút áo màu đen, mở cửa xe đi vào.



Lương Chân Chân giờ mới hiểu được mình bị đùa giỡn, giận dữ trừng mắt

liếc nhìn ác ma đang cười đến hả hê, xoay mặt không thèm nhìn lồng ngực

to lớn rắn chắc của anh, tưởng gạt người dễ lắm sao! Anh nói mình bận

rộn như vậy, mà còn có thể dành thời gian đi ra ngoài rèn luyện thân thể sao? Hơn nữa thân thể nhìn cơ thể anh tốt như vậy! Mới vừa rồi một đấm

liền đánh tên nam sinh kia khóc lóc nức nở, la hét mặt mình méo rồi.



Vừa nghĩ tới người nam sinh kia mất thể diện như đầu heo, cô liền không nhịn được bật cười một tiếng"Xì", quá mạnh tay rồi !



"Cười cái gì?" Đằng Cận Tư có chút không hiểu vì sao nai con đột nhiên

bật cười, anh có chút không vui khi thấy cô không tập trung, không cho

cô nghĩ đến đàn ông khác!



"Không có gì á." Cô mới vừa nói xong cũng phát hiện ác ma hung ác nhìn

chằm chằm cô, có một loại ý tứ không nói nên lời, chỉ đành phải ngượng

ngùng mở miệng, "Chính là cảm thấy tên nam sinh vừa rồi bị anh đánh

thành đầu heo rất mắc cười."



Quả nhiên là đang suy nghĩ đàn ông khác, trong nháy mắt mặt của Đằng Cận Tư tối sầm, âm trầm nói: "Về sau, lúc ở bên cạnh tôi không cho phép

nghĩ tới đàn ông khác; lúc không ở bên cạnh tôi thì chỉ cho nghĩ đến

tôi."
chuẩn bị bỏ cuộc, có một lần uống cà phê với Quý Phạm Tây , trong lúc vô tình anh hỏi mình và Lương Chân Chân có quen hay không. Cô liền cảm

thấy hơi kỳ quái, trong làng cực kỳ buồn bực, sao anh Phạm Tây lại biết

cái loại con gái nghèo hèn như Lương Chân Chân?



Sau đó cô kiên trì liên tục hỏi tới, anh mới vạn bất đắc dĩ nói ra mấy

ngày trước trong buổi tiệc gặp qua cô một lần, cho là hai cô quen biết,

mới tuỳ tiện hỏi một chút mà thôi.



Quý Phạm Tây vốn cực kỳ không muốn ở chung với Thẩm Quân Nhã, nhưng cô

bám lấy rất lợi hại, cơ hồ mình xuất hiện ở đâu cũng có thể gặp được cô, trở lại chốn cũ, anh đột nhiên nhớ lại đây là nơi lần đầu tiên nhìn

thấy Lương Chân Chân, hơn nữa ngày đó cũng thấy Thẩm Quân Nhã nói chuyện với cô ấy, liền thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ cô bám sát không buông

hỏi ngược lại anh, thật sự muốn dây dưa nên anh đành nói cho cô biết.



Lại không biết một câu nói vô tình của anh đã hại Lương Chân Chân thảm

rồi, thật lâu về sau anh mới biết hối hận vô cùng, chỉ có thể dùng hành

động thực tế để đền bù.



Sau khi Thẩm Quân Nhã nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện ra bóng lưng quen thuộc đó, Lương tiểu thư? Lương Chân Chân?

Chẳng lẽ hai người này là cùng một người?



Tất cả trí nhớ nhanh chóng hiện ra, vẫn còn nhớ trước kia từng ở sảnh

khách sạn Đế Hào Tư gặp qua cô ta nói chuyện với Nam Cung Thần, lúc ấy

cũng không để ý nhiều, còn nghĩ đó như chuyện cười cho Diệp Thành Huân

nghe, không ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy, còn rống mình, bây giờ suy nghĩ một chút, xâu chuỗi lại mọi chuyện đúng là có khả năng.



Có điều, cô thật sự không muốn tin tưởng Lương Chân Chân chính là cô gái thần bí được Đằng Cận Tư che chở, bình thuơàng như vậy, tầm thường như

vậy!



Càng làm cho cô tức giận chính là trong làng anh Phạm Tây cư nhiên nhớ

kỹ cô ta, ước ao ghen tị dâng trào, cơ hồ chiếm hết trong lòng cô, vì

vậy, liền thương lượng với Phương Y Nhu, cô rất thông minh giữu lại

đường lui cho minhg, cũng chưa hoàn toàn nói ra khẳng định là Lương Chân Chân, chỉ nói hoài nghi 80% là cô ta.



Mà 80% hoài nghi đã đủ khiến Phương Y Nhu phát điên, từ nhỏ họ đã xuất

thân tôn quý, cho nên căn bản không đặt cái loại nữ sinh nghèo hèn như

Lương Chân Chân ở trong mắt, thà giết lầm 1000, không thể bỏ qua cho một người.