Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 146 : Mỹ vị ngon miệng

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Phương Y Nhu hận vò khăn giấy thành một cục đặt trong lòng bàn tay, vò

nát nó như có thâm thù đại hận, nghiêm mặt dữ tợn nói: "Đằng thiếu gia

chưa từng thử qua sơn hào hải vị đã thích mấy thứ rau cải, cậu nói xem

mình có thể cam tâm sao? Nhất định là con tiện nhân đó đã dùng bùa mê

thuốc lúa gì rồi! Bằng không sao có thể mê hoặc Đằng thiếu gia!"



Móng tay thật dài của Thẩm Quân Nhã không gõ lên mặt bàn theo tiết tấu,

"Y Nhu, cậu quá nóng nảy rồi, xã hội bây giờ, làm gì có đàn ông nào cả

đời chỉ thích loại rau cải? Đừng nói chi là chỉ độc sủng một cô gái, nói ra cứ như chuyện cười, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ."



"Vậy còn phải đợi đến lúc nào đây?"



"Được rồi, có thời gian ở đây tức giận không bằng cậu suy nghĩ cách làm

sao bịt mệng nữ sinh kia, đừng để cô ta tiết lộ cậu ra, đến lúc đó cũng

đừng tới tìm mình khóc." Thẩm Quân Nhã nhàn nhạt liếc cô một cái.



"Mình biết rõ, mình sẽ lập tức đưa nữ sinh kia ra khỏi nước, sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tìm được cô ta." Phương Y Nhu gật đầu một cái, bạn tốt nhắc nhở rất đúng, nếu như bị Đằng thiếu gia biết là do cô sai

khiến, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên vì an toàn cô phải giải quyết sạch sẽ.



Thẩm Quân Nhã lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, trang điểm lại lần nữa, rồi để xuống, "Mình đi đây, chính cậu tự giải quyết cho tốt,

cảm giác không ổn thì trốn ra nước ngoài, đừng không cẩn thận để mình bị bắt được, tội gì."



Phương Y Nhu cười đến mập mờ, "Lại đi gặp thị trường Quý bận rộn của

cậu? Anh ta thật đúng là pháo đài khó phá được, cứ năm ngày ba bữa gặp

mặt cũng không thể hòa tan lòng dạ cứng như đá của anh ta, chậc. . . . . ."



Thẩm Quân Nhã liếc cô một cái, không vui nói: "Vậy càng thêm xác định

mình không thể thay đổi, chuyện của mình cũng không cần cậu quan tâm,

trước tiên nên giải quyết chuyện của cậu sạch sẽ rồi nói."



Nói xong, liền đứng lên lắc mông rời đi, còn Phương Y Nhu thì lại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.



******



Trước cửa biệt thự Lan Đình uyển, xe vừa mới dừng hẳn, Lương Chân Chân

liền mở cửa xe vọt xuống dưới, khi chạy đến cửa đúng lúc gặp quản gia Hạ Đông, trên mặt lập tức ửng đỏ, ngẩn người đứng đó đi vào cũng không

được đi ra cũng không xong, một tháng chưa tới đây, mới vừa vào cửa đã

biểu hiện vui mừng như vậy, có phải có vẻ quá mức không thể chờ đợi hay

không? Thật xấu hổ 吖!



Cố tình Hạ Đông chỉ nở một nụ cười dịu dàng với cô, điều này càng làm

cho gương mặt của cô đỏ hơn, dường như nụ cười của Hạ Đông có thâm ý

khác, không phải là bà ấy đang chê cười mình chứ?


Khi người giúp việc tiếp xúc ánh mắt Đằng Cận Tư đưa tới liền tự giác

lui xuống, để lại phòng ăn to như vậy cho hai người bọn họ.



Mấy phút ăn xong cơm trong chén, Lương Chân Chân để đũa xuống chuẩn bị

bóc một con tôm hùm lớn ăn,chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng

ngon.



Bẻ hai cái càng lớn, suy nghĩ nên cắn ở đâu thì tốt hơn, woa... Mùi vị

này! Quá tuyệt vời! Cô một hơi ăn hơn mười ngụm, bao tay trong suốt đã

bị cô làm cho không còn ra hình dáng, trên môi dính đầy nước tôm hùm,

dọc theo khóe miệng chậm rãi mà chảy xuống.



Đằng Cận Tư nhìn bộ dáng sảng khoái của cô, tâm tình cũng cực kỳ tốt,

híp tròng mắt đen lại nhìn cô chăm chú, trong mắt toàn sự dịu dàng và

cưng chiều.



“Ngoan, ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn, nhìn em xem, chảy nước miếng này.”



Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, cầm khăn giấy đưa tay lau chùi miệng cho Lương Chân Chân, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm đôi môi đỏ

tươi mềm mại của cô, phía trên thoạt nhìn rất phong phú, nước sốt tản ra mùi thơm mê người, anh có chút không chịu nổi, chợt nghiêng người hôn

lên, sau vài giây liền buông ra, vẫn lè lưỡi liếm một vòng ở trên môi,

hương vị của tôm hùm vương lại trên hơi thở của nai con, thật không tệ.



Trong nháy mắt Lương Chân Chân hóa đá, động tác ác ma liếm môi quá...

hấp dẫn, quá quyến rũ! Trái tim không nhịn được đập cuồng loạn, đưa tay

cầm lấy khăn giấy trên bàn thô lỗ chùi miệng, ngay cả đau cô cũng không

cảm giác được.



“Ăn no rồi sao?” Đằng Cận Tư nhìn cô lau miệng, nhẹ nhàng hỏi.



Ách... No thì no rồi, nhưng cô vẫn còn muốn ăn tôm hùm, trong bụng cũng

có thể tiếp tục ăn được, có điều cô đã lau miệng rồi, nếu như muốn tiếp

tục ăn, có phải hay không quá... Gì đây?



Mơ hồ không rõ “Uhm...” Một tiếng kéo dài, có chút mùi vị không cam lòng.



“Tôi chưa ăn no.” Người đàn ông nào đó lăn hầu kết hai cái, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói.



“Hả, vậy anh ăn đi! Trên bàn còn rất nhiều món ăn này, nếu như anh cảm

thấy một mình ăn cơm rất chán, tôi vẫn có thể tiếp tục ngồi ăn với anh

thêm lát nữa.” Trong lòng Lương Chân Chân thầm nghĩ, rốt cuộc cũng tìm

được lí do hợp lý ăn tôm hùm rồi, Muahahahahahahahahaha~ ~ ~ ~ ~