Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 152 : Hôn đầu óc choáng váng
Ngày đăng: 16:52 19/04/20
"Giai Ny, tớ rất sợ." Lương Chân Chân chậm rãi nói, đây là lời nói sâu
nhất từ đáy lòng cô, bình thường không có ai có thể nói chuyện, nhân cơ
hội này mới lấy hết dũng khí để nói ra.
Bên kia điện thoại quả nhiên Tiết Giai Ny nhẹ nhàng thở dài một cái,
"Nha đầu ngốc, là bạn tốt của cậu, dĩ nhiên là tớ hi vọng cậu được hạnh
phúc, nhưng gia thế bối cảnh của người đàn ông Đằng Cận Tư đó, ai... Nếu như có thể, hai người các cậu hãy thẳng thắn nói chuyện một lần, đừng
có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng."
Cô vốn muốn nói là người đàn ông như Đằng Cận Tư không thích hợp với
Chân Chân, nhưng nghĩ lại, mình tuyệt đối không nên nói như vậy, nói cho cùng: mọi chuyện đều có thể. Thế gian này cũng không thiếu truyện cổ
tích hoàng tử và cô bé lọ lem, tốt có xấu cũng có, cô không cách nào
đoán trước được tương lai của Lương Chân Chân, trong lòng chỉ mong cô có thể gặp được một người tốt, có một kết cục tốt đẹp.
"Ừ." Cô đáp lại một tiếng, trong lòng hiểu ý của Giai Ny, gia thế của cô và anh cách nhau quá lớn, một người ở trên Thiên cung Thiên đế, một
người là thường dân ở trong túp lều tranh, cách biệt một trời một vực,
làm sao có thể sẽ có tương lai chứ?
Cho nên, giữa bọn họ đã định trước chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của nhau mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại xong, cô ngồi một mình trên xích đu phát ra một
hồi ngẩn ngơ, trong đầu một mớ hỗn loạn, căn bản là hoàn toàn không để
ý, đành phải mượn việc tưới hoa xới đất để dời đi sự chú ý của mình,
nhìn những đóa hoa tươi đẹp kia nở, tâm tình bỗng dưng trở nên trống
trải hơn.
"Em đang làm gì thế?"
Đang lúc cô hết sức chăm chú tưới nước cho hoa, sau lưng đột nhiên vang
lên một giọng nói trầm thấp khêu gợi, dọa cô sợ đến mức tay run lên,
bình nước rơi xuống đất kêu "bịch" một cái , nước bên trong bắn ra tung
tóe, vừa vặn bắn lên chiếc quần trắng của Lương Chân Chân.
"A!" Cô không nhịn được liền lùi về sau một bước, đúng lúc bị người đàn ông phía sau ôm trọn vào lòng.
"Em cũng thích tưới hoa?" Đằng Cận Tư ở bên tai cô hỏi. Anh vừa vào
phòng khách liền nghe thấy mấy người giúp việc nói cô ở đằng sau vườn,
liền trực tiếp đến tìm cô, xa xa nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn màu
trắng đang khom người đi tới đi lui ở trong vườn hoa đủ màu sắc, thấy
thế anh bỗng chốc trở nên mềm lòng, lặng lẽ lại gần.
“ Ừm... chính là bà lão tính tình ký quái nhưng xem ra là người rất tốt, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua sao?” Lương Chân Chân nhìn
anh một cái.
“ Không có, anh rất ít khi tới sau vườn”.
“ À.” Cũng đúng, những chuyện này căn bản là anh không cần phải quan
tâm, trong biệt thự mọi việc lớn nhỏ đều do quản gia Hạ Đông phụ trách,
cái anh để ý chỉ là chăm sóc ăn uống của Đại thiếu gia mà thôi.
Đi được một lúc, Đằng Cận Từ đột nhiên càm thấy có chút trùng hợp, “ Bà
lão sao? Bao nhiêu tuổi? Đại khái trông nhau như thế nào?”
“ A! Anh hỏi những thứ này để làm gì?” Lương Chân Chân không hiểu nhìn đến anh.
“ Em nói trước đi.”
“ Đại khái dáng vẻ khoảng bảy tám chục tuổi, so với tôi không cao lắm,
tóc bạc trắng, nhưng mà thoạt nhìn tinh thần vẫn rất phấn chấn, bà lão
đối với công việc làm vườn rất am hiểu. Nhưng tuổi đã lớn như vậy còn
phải làm việc, thật đáng thương, người thân hình như đều không ở bên
cạnh bà, để bà ở nhà một mình cô đơn, anh nói có phải rất quá đáng hay
không?”
Nhắc tới bà lão, Lương Chân Chân dường như nói không hết chuyện, vẫn còn vì người ta mà bất bình, miệng vểnh nhẹ bộ dạng thật là đáng yêu.
“ Các người nói chuyện rất lâu sao?” Đằng Cận Tư ý vị sâu xa liếc cô một cái, trong nháy mắt trong đầu hiện ra dáng vẻ của bà nội, so với miêu
tà của nai con không khác biệt lắm, chỉ là đằng sau những thứ kia...
“ Ừ, có một tiềng đồng hồ thôi.” Lương Chân Chân gật đầu một cái.
“ Chuyện khi nào?”
“ Khoảng một tháng trước.” Cô nhớ rất rõ, bởi vì ngày đó cũng là lúc anh vô duyên vô cớ bắt đầu không để ý tới mình.
Đằng Cân Tư trầm ngâm, trong miệng nai con nói bà lão tám mươi tuổi.
Chín mươi phần trăm là bà nội, những bà lão khác không thể xuất hiện ở
đây, cũng chỉ có nai con mới có thể dễ dàng tin những lời nói đó của bà
nội.