Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 151 : Động tình

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Lương Chân Chân mặc một bộ váy vải bông màu trắng, đi chân trần soi rõ

bóng người ở trên sàn nhà thơm mùi gỗ của cây hồng đàn, mùi thơm nhàn

nhạt bay xa kéo dài, có tác dụng giúp tinh thần vui vẻ, tâm tình cô bình thản đi qua từng giá sách, ngón tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi gợi

lên mùi thơm của sách vở, nhưng không có quyển nào hợp với phong cách

của cô.



Thỉnh thoảng lúc cô xoay người, vạt váy tung bay, ở giữa hai hàng sách

xẹt qua một đường cong bồng bềnh tuyệt đẹp, tay cô trượt đến một quyển

(sử thi) bên cạnh, đang chuẩn bị ôn bài lại một lần nữa, nhưng khóe mắt

lại chợt thấy góc đầu tiên bên cạnh để một quyển sách hơi cũ được khâu

lại bằng chỉ (kinh thi), trong lòng vui mừng, lại có thể tìm thấy nó ở

chỗ này, cũng là một phát hiện thật hay!



Cô vui mừng lấy nó từ trên giá sách xuống, đi mấy bước nhẹ nhàng ngồi

lên chiếc thảm mỏng trên cửa sổ, dựa vào đệm êm, thích thú mở (kinh thi) ra, cẩn thận đọc từng hàng, từng chữ một, thấy mệt mỏi liền nhìn đến

cây xanh ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy cả vườn hoa kia, tầm nhìn thật

tốt. Thời gian đọc sách lặng lẽ trôi qua, cô thỉnh thoảng thay đổi tư

thế, hoặc nằm nghiêng, hoặc nằm dựa...



Kích trống này thùng thùng, dũng dược dụng binh.



Thổ quốc thành thuỷ vận, ta độc đi về phía nam.



Tử sinh xa cách, cùng người thề nguyện.



Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.



--- -------



Trống đánh thùng thùng, đao kiếm toát ra dáng vẻ ám sát.



Tường thành của tổ quốc là Thủy Vận(*), tôi đi một mình về phía nam.



Sinh tử hợp rồi tan, nguyện thề ước cùng anh.



Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.



(*)Thủy Vận là chỉ một địa danh của Vệ Quốc vào thời gian ấy, bây giờ là tỉnh Hà Nam ở biên giới miền Bắc.
Dựa vào những nghi ngờ này, cô liền kể lại một lượt đại khái quá trình

lúc ban đầu tại sao quen biết Đằng Cận Tư, trên đường tóm lược bớt một

chút phần diễn triền miên, ví dụ như chuyện ăn cơm ở Đế Hào Tư lần

trước.



Tiết Giai Ny sau khi nghe xong, hơi trầm tư một chút, "Nói cách khác,

quan hệ của các cậu bây giờ căn bản cũng không phải là hình thành dựa

trên tiền bạc? Chẳng qua chỉ là quan hệ nam nữ rất bình thường? Anh ta

còn cầu xin cậu mỗi buổi tối đến nhà anh ta? Không cho phép cậu cùng bất cứ người đàn ông nào liếc mắt đưa tình?"



"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái.



"Anh ta thích cậu." Hai giây sau, Tiết Giai Ny liền thốt ra một câu.



"Khụ... "Lương Chân Chân bị nghẹn đến mơ hồ, ho khan đến nỗi nước mắt

cũng chảy ra, "Giai Ny, cậu đùa như vậy không buồn cười chút nào."



"Giọng tớ giống như là đang nói đùa sao? Anh ta để cho cậu ở lại nhà anh ta, mà không phải tùy tiện mua cho cậu căn hộ nhỏ hay là trực tiếp đến

khách sạn; không cho phép cậu tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào thể

hiện ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt. Quan trọng nhất là người đàn ông tên Đằng Cận Tư này, tất cả lời đồn bên ngoài về anh ta chẳng lẽ cậu chưa

nghe nói qua? Anh ta trước đây vẫn không dính dáng đến nữ sắc (sắc đẹp

của người phụ nữ), gần đây mới truyền ra anh ta cưng chiều một người,

người này là ai, chắc hẳn cậu đã rất rõ."



"Còn có, tối hôm qua tớ thấy anh ta ôm cậu lúc rời đi liền hoài nghi,

trong ánh mắt thủy chung của anh ta chỉ chứa một mình cậu, ngay cả người bên cạnh nửa phần bóng dáng cũng không có, đối với cậu phần tình cảm

yêu thương kia cũng là bộc lộ một cách tự nhiên, mà cậu, đối với anh ta, chỉ sợ cũng động tình thôi."



Một câu nói của Tiết Giai Ny đã vạch trần chân tướng.



Lương Chân Chân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, câu nói kia của Giai Ny

"Mà cậu, đối với anh ta, chỉ sợ cũng động tình thôi." Khiến cô rung động không dứt, trải qua thời gian dài, cô sợ nhất chính là suy nghĩ về vấn

đề này, cứ như vậy tình nguyện hồ đồ cho qua, có lúc thấy rất rõ ràng,

ngược lại sẽ chịu ảnh hưởng.



Hơn nữa, cô cũng không thể có tình cảm với anh được, cô rất sợ.