Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 154 : Trừng phạt tàn khốc

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Nhìn bóng lưng Đằng Cận Tư đi ra, trong lòng Lương Chân Chân cuồn cuộn  cảm xúc phức tạp, cứ có cảm giác bây giờ mình rất đáng ghét, một lát tâm tình ấm áp, một lát tâm tình tro bụi, tựa như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường, không rõ ràng, cô biết đây hết thảy đều là do mình sinh ra tình cảm khác thường với ác ma.



Haizz. . . . . . Tình yêu là một trò chơi đau đầu, tại sao ác ma lại tốt với cô như vậy? Nếu vẫn giống như lúc trước, nói không chừng mình sẽ ghét anh, chán ghét anh, căn bản cũng sẽ không bị những thứ tình cảm phức tạp này làm cho mình như tiểu oán phụ, cả ngày phiền muộn đau thương, loại cảm giác này thật không tốt. ╮(╯▽╰)╭



Cô đứng dậy đi lên lầu, sau khi tắm xong nằm ở trên giường xem TV một hồi, phát hiện đổi đi đổi lại đều là những bộ phim tình cảm và cung đấu rối rắm cẩu huyết, làm tâm tình cô càng thêm buồn bực, dứt khoát tắt rồi đi ngủ.



Trương Ái Linh từng nói qua: hoa hướng dương nói cho tôi biết, chỉ cần cố gắng vươn lên đối mặt với ánh mặt trời, mỗi ngày sẽ trở nên thoải mái mà tốt đẹp.



Trước kia, cô cũng vẫn cho là như vậy, nhưng sự thật chứng minh, căn bản không phải là như vậy, ngay cả khi cô cố gắng vươn lên trong cuộc sống, ngày vẫn không cách nào trở nên thoải mái mà tốt đẹp.



Cuộc sống của cô, nhất định là phức tạp và nhấp nhô.



Nằm ở trên giường, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ thật nhiều chuyện lúc trước, mê man liền ngủ mất rồi, mà ác ma —— vẫn chưa về.



*****



Trong phòng Vip "Hoàng cung" xa hoa nhất của "Hoàng Triều Thịnh Yến", ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau đang ngồi, nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở giữa, cả người tản ra một loại khí phách vương giả không gì sánh kịp, khí thế cường đại đè ép hai người kia xuống.



Không cần đoán cũng biết rõ anh ta là Đằng Cận Tư, hai người còn lại là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê.



Ra khỏi nhà anh liền chạy xe trực tiếp tới nơi này, nghe Nam Cung kể lại chuyện đã xảy ra, mà giờ khắc này anh đang xem đoạn băng ghi hình Nam Cung Thần đưa, trong màn hình anh bị Lê tử lôi kéo đi về phía sàn nhảy lớn, mà Phương Y Nhu đúng lúc núp ở phía sau bức tường, ánh mắt ác độc lấy điện thoại di động ra chụp hai người bọn họ.



"KAO ( một câu chửi thề )! Xâm phạm quyền riêng tư của ông đây! Con đàn bà ác độc này! Lần trước gặp cô ta ở quán bar nên đánh cô ta cho rồi, không ngờ lòng dạ ác độc như vậy! Thật không biết lúc nhỏ cô ta ăn cái gì mà lớn lên, lòng dạ thật đen tối." Quan Hạo Lê lười biếng nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, trong miệng tức giận mắng.



"Lần trước ở quán bar? Sao tôi không có ấn tượng nào hết?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên hỏi.



Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê đồng thời im lặng: anh có ấn tượng mới lạ, say thành như vậy chỉ sợ đưa anh đi bán anh cũng không biết.



"Lại nói này, A Tư cậu thật đúng là phải cảm ơn tôi và Nam Cung, đêm đó nếu không có hai người bọn tôi đưa cậu về, anh đã sớm không giữ được thân thể rồi." Quan Hạo Lê ngửa đầu uống một hớp rượu đỏ, cười đến ranh mãnh.



"Có ý gì?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một cái.



Quan Hạo Lê hớn hở thêm mắm thêm muối miêu tả tình cảnh đêm đó một lần, ví dụ như: Phương Y Nhu không biết xấu hổ nhào lên muốn ôm chặt Đằng Cận Tư đang say rượu, kết quả bị anh và Nam Cung ngăn cản đi về; Phương Y Nhu thấy hành động thất bại liền chọn lựa thế tấn công bằng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm, nói chỉ muốn cùng giường chung gối với anh một đêm, cho dù chết cũng đáng giá. . . . . .



Đằng Cận Tư nghe xong lông mày nhíu lại, hoàn toàn không dám tin tưởng những lời nói này của Lê tử là thật, ánh mắt liếc về hướng Nam Cung Thần, hi vọng cậu ta có thể nói thật với bản thân, nào đoán được cậu ta bày ra một bộ dáng đây vốn là sự thật, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa!



Phương Y Nhu đáng chết! Lại dám mơ tưởng tới anh! Anh còn nhớ rõ mình đã từng vì để chứng minh không phải nai con thì không thể mà đã muốn nếm thử với cô ta, cuối cùng vẫn là thất bại. Lúc ấy, anh tức giận ném Phương Y Nhu xuống giường rồi đuổi đi, từ đó về sau không liếc qua cô ta một cái nữa, không ngờ cô ta cư nhiên vẫn ôm mộng hão huyền với mình! Thật là một phụ nữ lòng dạ xấu xa! Anh hận không thể bóp chết cô ta!


So sánh với cô ta, mình vẫn rất may mắn, ít nhất ác ma đối với cô rất tốt, tất cả những chuyện này anh làm đều là vì cô, mặc dù đối với chuyện cha cô ta bị xử bắn trong lòng mình vẫn còn có chút không thoải mái, ác ma nói ông ta làm chuyện trái pháp luật vừa lúc có người tố cáo lên thôi, làm nhiều việc trái với lương tâm, khó tránh khỏi nhận được báo ứng.



Cô suy nghĩ anh nói không sai , trên báo chí và TV thường đưa tin về những loại người tham ô nhận hối lộ, có điều lúc trước cứ có cảm giác rất xa xôi, bây giờ đột nhiên xảy ra ở trước mắt, làm cho cô không kịp thích ứng.



Ở lại mấy ngày trong biệt thư Lan Đình Uyển, cô cũng nghỉ ngơi rất lâu rồi, ban ngày có lúc sẽ về thăm mẹ Diệp, mẹ ở nhà một mình rất cô đơn, vừa đúng lúc thiếu một người trò chuyện.



Mắt thấy càng ngày càng gần tới kì thi cuối kì, đã nhiều ngày cô không đi học, mặc dù chuyện đã giải quyết xong, nhưng cô vẫn rất sợ vào trường học, trong lòng không tự chủ sinh ra chút ám ảnh, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Giai Ny, để cô ấy gọi Cát gia ba người ra ngoài gặp mặt, ba người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê, thuận tiện dặn cô ấy mang theo tài liệu cần để ôn thi cho mình.



***



Quán cà phê "Khúc rẽ", tên như ý nghĩa, vị trí cửa hàng vừa đúng ở nơi rẽ giữa hai con đường ( cua quẹo ), phong cách trang trí đơn giản ưu nhã, trong quán trang trí theo lối truyền thống cổ xưa thu hút rất nhiều khác đến.



Ban đầu Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny cũng chỉ trong lúc vô tình phát hiện ra, sau khi đi vào liền hoàn cảnh và không khí yên tĩnh ở bên trong hấp dẫn, hơn nữa vị cà phê ở đây rất đậm đà, hai người thường xuyên đến nơi này ngồi nói chuyện phiếm.



"Một ly Moka, một ly Cappuccino, còn một người đẹp muốn uống gì đây?" Phục vụ cười ha hả hỏi, bởi vì hai cô thường xuyên đến, cho nên cũng nhớ rõ họ thường uống gì, có điều đây là lần đầu tiên Cát Xuyến, cho nên vẫn chưa quen.



"Latte đá, cám ơn." Cát Xuyến cười nói.



"Các cậu có cảm thấy, Phương Y Nhu. . . . . . hơi đáng thương hay không?" Lương Chân Chân cầm cái muỗng khuấy cà phê, ngẩng đầu nhìn hai bạn tốt.



Tiết Giai Ny đang uống cà phê dừng lại một chút, ngay sau đó hiểu cô đang nói cái gì, không vui nói: "Mình nói này cô gái ngốc, sao cậu lại hiền như vậy ! Lúc người ta hại cậu có nghĩ tới cảm nhận của cậu không? Có nghĩ qua cậu sẽ mất hết tương lai không? Nếu không có Đằng Cận Tư nhúng tay tham dự, cậu biết bây giờ cậu sẽ thế nào không?"



"Đúng vậy! Có câu: nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Cậu lòng dạ bồ tốt, nhưng còn người ta độc ác đến mức muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa, những gì cô ta nhận được là do cô ta tự làm tự chịu! Nếu cha cô ta không làm những chuyện đó sao có thể bị phán tử hình? Nếu cô ta không làm quá nhiều chuyện xấu xa, đã sớm gieo hậu quả xấu, há lại bị vu oan?" Cát Xuyến tức giận bất bình nói.



"Mình cũng biết các cậu nói đúng, mình cũng đang cố gắng thuyết phục mình đó là do cô ta tự làm tự chịu, nhận được báo ứng, có điều trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thong thôi, cho nên. . . . . ." Lương Chân Chân cười cười, khóe môi hơi vểnh lên, bên má hiện ra một lúm đồng tiền.



"Theo mình được biết, quan hệ của Phương Y Nhu và Thẩm Quân Nhã rất tốt, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, thấy ai không vừa mắt liền gây chuyện với người đó, điển hình là một đôi bạn xấu, mà lần này Phương Y Nhu gặp chuyện không may, Thẩm Quân Nhã lại vô cớ biến mất, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiết Giai Ny khẽ nhấm một hớp Moka.



Cát Xuyến cắn cái muỗng nói: "Có cái gì kỳ quái đâu, tai vạ đến nơi tự mình chạy thôi! Nhà họ Phương hoàn toàn sụp đổ, dĩ nhiên Thẩm Quân Nhã sợ bị liên luỵ, cho nên trốn đi thật xa."



Tiết Giai Ny chống cằm, như có điều suy nghĩ, "Mình hoài nghi, chuyện này có liên quan tới Thẩm Quân Nhã, các cậu nghĩ xem, căn bản Phương Y Nhu cũng không biết Chân Chân, mà Thẩm Quân Nhã lại biết, trong chuyện này có nhiều điều không thể nói rõ."



Lương Chân Chân nhíu chặt đôi mày thanh tú, "Thẩm Quân Nhã? Chẳng lẽ là chị ấy nhận ra mình?"