Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 155 : Gặp lại thị trưởng quý

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


“Khó mà nói, bản thân cô ta cũng không phải tốt lành gì, một bụng tâm

địa xấu xa.” Tiết Giai Ny cầm cái muỗng khuấy ly cà phê trước mặt, trong mắt thoáng hiện qua một chút chán ghét.



Lương Chân Chân khẽ thở

dài một lqd cái, tựa như than vãn nói: “Nếu như anh trai biết bộ dáng

của cô ta như bây giờ, còn có thể thích cô ta không? Chẳng lẽ từ trước

tới nay cô ta vẫn luôn giả bộ?”



“Tớ cảm thấy khả năng mắt của Diệp công tử bị mù là tương đối lớn.” Cát Xuyến nói một lời đúng trọng tâm.



“Phụt!” Ngụm cà phê Tiết Giai Ny vừa uống thiếu chút nữa phun ra ngoài, sau đó

dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cát Xuyến, “Cát gia, cậu dùng từ thật sâu

sắc!”



Cát Xuyến hất cằm lên, mặt đắc ý, “Đó là đương nhiên, còn không xem xem tớ là ai.”



“Xì!” Ngay cả Lương Chân Chân cũng không nhịn được bật cười, cùng hai người

bạn này ở một chỗ chính là vui vẻ, muốn nói cái gì thì nói, không phải

cố kỵ điều gì cả.



Sau khi cười xong, Tiết Giai Ny nghiêm túc nói: “Chân Chân, mặc dù hiện tại không biết Thẩm Quân Nhã chạy trốn tới nơi

nào, nhưng trước sau gì thì cô ta vẫn quay trở lại, về sau cậu phải chú ý đề phòng một chút.”



“Ừ, tớ không sinh sống chung chỗ với cô ta, nên rất khó đụng phải.”



“Cũng khó nói trước được, nhỡ ngày nào đó Đằng thiếu nhà cậu tâm huyết dâng

trào lại dẫn cậu đi tham gia bữa tiệc của nhân lqd vật nổi tiếng nào đó, khả năng đụng phải là rất lớn.”



“Không cho giễu cợt tớ nữa.”

Lương Chân Chân thẹn thùng đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn bạn tốt một cái,

cái gì mà Đằng thiếu nhà cậu? Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên

đấy.



“Ái chà… tớ xem có hy vọng đó! Cái tình cảnh rung động lòng

người ngày hôm đó tớ không được thấy thật là đáng tiếc, các cậu có biết

không? Tớ còn cố ý vào web Baidu rồi, kết quả là trên Baidu ngay cả một

tấm hình của anh ta cũng không có, ôi….. Không nhìn thấy anh chàng đẹp

trai tâm tình thật khó chịu nha!” Cát Xuyến ai oán thở dài một cái.



‘Khụ…. Trai đẹp ở đâu, rõ ràng chính là…. Ông chú.” Lương Chân Chân đỏ mặt

thầm nói, tuổi của ác ma thật sự đúng là cô không có hỏi qua, nhưng

thoạt nhìn chắc ít nhất cũng tầm ba mươi tuổi, thành thục như vậy, như

vậy….



“Hiện tại đang có trào lưu ông chú đẹp trai cùng lolita *,

thấy thế nào yêu thế đó.” Mắt Tiết Giai Ny hiện lên ánh sao màu hồng

phấn.



*Lolita: chỉ các bé gái 12 – 13 tuổi, ý của Giai Ny là chênh lệch tuổi của Đằng thiếu và Chân Chân là rất lớn.



“Tớ không phải là lolita.” Lương Chân Chân lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn.



“Nha đầu thối! Cậu không biết bộ dạng cong môi của mình rất kute * rồi

không? Còn cặp mắt của cậu nữa, cả ngày đều mờ mờ ảo ảo, khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy thì hồn phách cũng bị cậu quyến rũ, còn dám nói

mình không phải lolita?” Giọng nói của Tiết Giai Ny đầy vẻ gợi cảm.


Khi ba người đang chuẩn bị chia hai đường đáp taxi

cùng rời đi, một chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi dừng ở bên cạnh

họ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà họ vừa quen thuộc vừa sợ.



“Đi đâu? Nếu không để tôi đưa các bạn một đoạn đường?” Quý Phạm Tây cũng

vừa mới rời đi, vừa lúc chia tay đồng nghiệp thì nhận điện thoại, cho

nên ở trong xe một hồi, cúp điện thoại xong thì liền gặp ba cô đi ra.



“Không cần, chúng tôi….” Lương Chân Chân còn chưa có nói xong đã bị Cát Xuyến trách móc.



“Được ạ, vậy làm phiền anh rồi.” Vừa nói vừa nháy mắt với hai người kia, ý tứ rất rõ ràng: Ngốc hết sức, cơ hội khó có được, phải nắm thật chặt nha!



Lương Chân Chân bị ánh mắt của lqd Giai Ny cùng Cát gia tấn công, rất bất đắc dĩ ngồi lên xe của Quý Phạm Tây, mặc dù ngồi bên cạnh cô là người bạn

thân nhất quen thuộc nhất, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không được tự

nhiên, chỗ chết người chính là cô vẫn phải đi xuống, không thể để Quý

Phạm Tây đưa cô đến biệt thự Lan Đình Uyển nha!



“Các cô đều là học sinh?” Đang lái xe Quý Phạm Tây đột nhiên hỏi.



“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ba người chúng tôi thoạt nhìn rất giống thành phần

tri thức nhân viên văn phòng à?” Cát Xuyến dí dỏm trả lời.



“Không có, chỉ là tôi có chút nghi ngờ mà thôi.” Quý Phạm Tây thiếu chút nữa bị giọng điệu nói chuyện của cô làm cho tức cười.



Trong lòng Lương Chân Chân rét run, nghi ngờ trong miệng anh ta chẳng lẽ là

chỉ mình? Một học sinh cư nhiên cam tâm tình nguyện làm tình nhân của

công tử nhà giàu? Ngón tay không tự chủ túm chặt làn váy.



“Tôi

cũng rất nghi ngờ đó, thị trưởng Quý ngài lớn như vậy làm sao biết người dân nhỏ bé trên phố đây? Có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được cưng

chiều mà sợ hãi) đó!” Cát Xuyến cười hì hì nói.



Quý Phạm Tây

không thể xác định hai người bạn bên cạnh Lương Chân Chân có biết công

việc của cô hay không, cho nên không dám tuỳ tiện vạch trần người **,

chỉ có thể ôn hoà cười nói: “Trước cũng từng gặp mặt ba người một lần ở

quán cà phê, cho nên ấn tượng khá sâu.”



“Vậy…. Vậy anh cảm thấy

trong ba người chúng tôi người nào cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?” Cát

Xuyến không ngừng cố gắng, cười đến sâu xa.



Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân đồng thời liếc mắt một cái về phía Cát Xuyến đang líu ríu

không ngừng, người con gái này, từng câu từng câu rõ ràng! Quá mạnh!



“Chuyện này…. Ba người các bạn mỗi người một vẻ, đứng chung một chỗ có thể

khiến cho người….” Trong lòng Quý Phạm Tây tức cười, bây giờ cô gái nhỏ

nói chuyện thật sắc bén, cũng không biết là cố ý hay vô ý, thiếu chút

nữa chặn cho cô á khẩu không trả lời được, nhưng lời vừa nói ra phân

nửa, liền bị một hồi chuông di động cắt đứt.



Tay chân Lương Chân

Chân luống cuống lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy tên người gọi đến là ác ma thì trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cô vẫn không có thói

quen tiếp điện thoại của anh trước mặt nhiều người như vậy.