Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 160 : Bảo bối, còn muốn sao?

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


A… Thì ra Uý Hợp Hợp là hoa đã có chủ, nhưng cô ấy còn chưa từng thấy mình, tại sao lại muốn kết bạn với mình chứ? Cô ấy, có phải là người phụ nữ không tầm thường, nếu không với tính cách của ác ma sao vẫn nhớ ra cô ấy khi mới gặp có hai lần?



Trong mấy ngày kế tiếp, Lương Chân Chân tập trung ôn tập, cho dù không muốn, cô vẫn phải tham gia kỳ thi cuối kỳ, bởi vì bận rộn công việc Đằng Cận Tư không thể tự mình đưa cô đi, liền giao cho tài xế Tiểu Lý chuyên đưa đón cô.



Đứng trước cổng trường đại học F, Lương Chân Chân vẫn còn khiếp sợ, mặc dù sóng gió đã qua rất nhiều ngày rồi, nhưng vẫn phải thừa nhận những điều đó vẫn khiến cho lòng cô sợ hãi, hoàn toàn không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng may trên đường đến phòng thi, cũng không thấy ai chỉ chỉ chỏ chỏ hay bàn luận xôn xao, mọi người hoặc là vội vã tới phòng thi, hoặc là nhàn nhã tự tại vừa đi vừa nói chuyện, giống như sức nóng về cô đã mất, coi cô như thứ đồ trong suốt.



Thấy vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thán, cường độ làm việc của ác ma quá đúng chỗ, những người đó giống như bị tẩy não, những chuyện đã phát sinh trước kia giống như mây bay đi, một chút trí nhớ cũng không lưu lại.



Sau khi thi xong, cô bị hai người Tiết Giai Ny và Cát Xuyến quấn lấy, sống chết không cho cô đi, nhất định lôi kéo cô tới nhà hàng nổi ở gần cổng trường học uống nước.



“Ôi! Cô gái bé nhỏ, gần đây rất thoải mái nha! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn này, hồng hào như trái táo Fuji *, đẹp không sao tả xiết nha! Hì hì…” Trong đôi mắt đào hoa của Tiết Giai Ny tràn đầy ý cười.



*Táo Fuji: Hay táo Phú Sĩ là tên gọi của một giống táo đường (táo đỏ) lai được phát hiện và nhân rộng bởi những chuyên gia cây trồng tại trạm nghiên cứu Tohoku, thuộc thị trấn Fujisaki, Aomori, Nhật Bản vào những năm 1930 và được đưa ra thị trường trong năm 1962. Cái tên Phú Sĩ (Fuji) của loại táo không phải đặt để chỉ về núi Phú Sĩ như cách hiểu phổ biến mà nó được đặt theo tên thị trấn Fujisaki (nơi đặt trạm nghiên cứu Tohoku)



Tại Việt Nam, táo Fuji được biết đến qua con đường nhập khẩu từ Trung Quốc nên người tiêu dùng Việt Nam vẫn gọi chung là táo Trung Quốc.



“Người phụ nữ được đàn ông mưa móc sẽ càng thêm quyến rũ động lòng người, rõ ràng so với mấy tháng trước sắc mặt của Chân phi tốt hơn nhiều, sa vào tình yêu cuồng nhiệt cô gái nhỏ thật sự hạnh phúc nha!” Cát Xuyến lqd cười sang sảng đến khoa trương.



Lương Chân Chân hờn dỗi trừng mắt liếc hai người bạn, nhất là Cát gia, nói chuyện quá rõ ràng, mắc cỡ chết được!



“Hai người còn giễu cợt mình, nếu vẫn như vậy, tớ sẽ tức giận.” Cô vểnh môi không nghe theo.



“Khụ… Tớ phải chụp lấy bộ dáng hờn dỗi tình cảm này của cậu, đi vơ vét tài sản của Đằng thiếu.” Tiết Giai Ny vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình, kết quả là bị Chân Chân nhéo một cái, tức giận nói: “Cậu dám chụp, chờ tới khi cậu có bạn trai, tớ chụp trộm lúc cậu… đang khoả thân kích thích anh ta.”



“Phụt! Chân Chân cậu biến thành người xấu rồi, ngay cả khoả thân cũng dám chụp, quả nhiên là bị người đàn ông nào đó dạy thành không thuần khiết rồi.” Nước trái cây trong miệng Tiết Giai Ny thiếu chút nữa phun ra ngoài.



“Ngoa tử, cậu đừng đùa giỡn Chân phi nữa, cô ấy thẹn quá hoá giận kìa.” Cát Xuyến ngồi một bên cười ha hả.



“Cậu mới thẹn quá hoá giận, hừ!” Lương Chân Chân thở phì phò nói.



“Hắc hắc… Thành thực khai báo, gần đây tâm tình của cậu tốt như vậy, có phải có chuyện gì lớn đáng giá khiến cho bản thân vui mừng đây?”



Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chân Chân ửng hồng lên, cô cúi mắt xuống, lông mi đen rậm như cánh bướm tạo thành cái bóng trên đôi má trắng hồng, “Ừ… anh ấy thổ lộ với tớ.”



Tiết Giai Ny bị lời của cô làm cho sặc, ho đến đỏ bừng cả mặt, kinh ngạc mở miệng, “Thổ lộ? Tên đàn ông cao cao tại thượng lạnh nhạt kiêu ngạo đó cũng có thể nói ra những lời tâm tình buồn nôn? Sức mạnh ái tình quả nhiên là vĩ đại, có thể tạo nên một người lần nữa nha!”



“Anh ta nói những gì vậy? Là mặt lạnh hay vẻ mặt thâm tình nói: Chân Chân, anh yêu em, em là bạn gái của anh có được không?” Cát Xuyến học theo khuôn mẫu, giọng nói cố ý trầm thấp xuống, thiếu chút nữa làm hai người bên cạnh phì cười.



“Không phải đâu, anh nói rất nhiều, nhưng, không có câu này.” Hiện tại Lương Chân Chân cực kỳ hối hận vì mình quá nhanh mồm nhanh miệng, Giai Ny và Cát gia không tiến hành nghiêm hình bức cung cô mới là lạ đó.



Mặc dù ác ma không nói ba chữ kia với cô, nhưng cô đã rất thoả mãn, đúng như Giai Ny từng nói, lúc đó so với cảm giác của Giai Ny bây giờ cô còn khiếp sợ hơn, giống như đang nằm mơ vậy, một đoạn tâm tình dài như vậy từ trong miệng anh nói ra đối với bản thân đã là một kỳ tích, cô vốn không hy vọng xa vời anh có thể nói ra ba chữ kia, dù sao hai người còn chưa tới mức đó, chỉ mới bắt đầu thôi!



“Hả? Không nói ba chữ kia thì sao được tính là thổ lộ chứ? Chân phi, nhất định là cậu đã bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa khiến cho suy nghĩ không rõ ràng rồi.”Cát Xuyến nói lời chính nghĩa.



Tiết Giai Ny lqd tức giận liếc cô một cái, “Cậu cho rằng ai cũng giống như chồng của cậu ấy hả! Ngày nào cũng ‘anh yêu em’ ở trong điện thoại, người ta dầu gì cũng là núi băng ngàn năm, trước khi gặp Chân Chân thì chỉ có chán ghét phụ nữ, Chân Chân mới chân chính là mối tình đầu của anh ấy, để cho người đàn ông không hiểu phong tình như anh ấy nói ba chữ kia thì khó khăn nhường nào, lại nói tính ra hai người chỉ mới bắt đầu, phải có quá trình từ từ thích ứng chứ!”



Lương Chân Chân nghe được câu “Chân Chân mới chân chính là mối tình đầu của anh ấy” thì trong lòng chảy qua một chân tình khác thường, mặc dù trong lòng cô biết có chuyện như vậy, nhưng nghe được từ trong miệng Giai Ny nói ra cảm giác không giống nhau, hiện tại tìm không ra nam sinh đại học chưa từng trải qua mối tình nào, chứ đừng nói tới người đàn ông nhìn đời bằng nửa con mắt giống như Đằng Cận Tư, để đâu cũng là một đoá hoa hiếm thấy, mà cô may mắn gặp được, cũng được tính như một loại may mắn rồi.



“Tớ hiểu, mặc dù anh ấy không nói ba chữ kia, nhưng mà tớ cảm thấy, anh ấy đối với tớ… rất tốt.” Khi nói xong hai chữ cuối, giọng nói của cô nhỏ như muỗi, trên mặt vẫn đỏ ửng, giờ lại thêm một tầng, kiều diễm như hoa.



“Vậy là tốt rồi, tình cảm là hỗ trợ lẫn nhau, hai chúng tớ chỉ giúp cậu tham khảo, cụ thể thì chính cậu phải tự cảm nhận, đừng uất ức bản thân là được.” Cát Xuyến nói thật lòng.



“Ừhm, anh nói nghỉ hè dẫn tớ đi chơi, tiện thể gặp bạn bè của anh ấy, các cậu nói tớ có nên đi không? Tớ rất sợ thân phận của mình không hợp để theo chân bọn họ.” Lương Chân Chân nói sầu lo trong lòng mình ra, lúc này cô cần bạn tốt trợ giúp.
Cô hơi kiễng chân, thân thể nghiêng về phía trước, nhắm mắt lại đưa môi hồng của mình lên, chuẩn bị hời hợt giống như chuồn chuồn nước lướt qua rồi nhanh chóng buông ra, nhưng không đợi cô an toàn lui xuống, đã bị người nào đó hôn sâu, dùng sức như vậy, triền miên như vậy, giống như muốn hút ngọt ngào trong miệng cô.



Mười lăm phút sau, hôn sâu triền miên cách thức tiêu chuẩn rốt cuộc đã xong, hai người đều có chút thở gấp, nhất là Lương Chân Chân, tròng mắt đen sáng như nước suối trong suốt chìm trong sương mù dày đặc, khép hờ mắt, yếu đuối tựa vào lòng Đằng Cận Tư thở dốc.



“Không đi có được không?” Một người đàn ông nào đó bắt đầu mê hoặc bên tai cô.



“Không được.” Cô chợt giật mình, lập tức tỉnh táo, lui về phía sau hai bước, cố hết sức tránh xa anh, nếu không cô sợ rằng có khả năng mình thực sự sẽ bị ăn.



"Buổi tối phải bồi thường anh gấp bội.” Anh đến gần hai bước, ép sát cô tới góc tường, giọng nói gợi cảm mê hoặc, sau đó lại lấy giọng điệu kiên quyết nói: “Đổi trang phục khác, bộ này quá gợi cảm, anh sẽ không nhịn được mà muốn ăn em.”



Ặc… Được rồi, cô coi như đây là một yêu cầu hợp lý, để có thể an toàn ăn xong một bữa cơm, cô phải bất cứ giá nào rồi.



Trên xe, Lương Chân Chân tỏ vẻ muốn biết đi đâu ăn cơm, nhưng người đàn ông nào đó không chịu nói, còn cưng chiều nhéo nhéo đôi má mềm nhẵn của cô, “Ngoan, đến nơi liền biết.”



“Ghét! Cứ thích thần bí.” Cô bất mãn lầu bầu nói.



Đằng Cận Tư nâng khoé môi mị hoặc, ngón tay ma sát đôi môi đỏ mọng như nước của cô, “Không được cong môi, nếu không…”



Lương Chân Chân lập tức hiểu được ý chưa nói ra của anh là gì, ngoan ngoãn thả lỏng môi, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng hai phút, cô lại không nhịn được mà hỏi: “Định tới trường đón Giai Ny và Cát gia sao?”



“Không phải, đã có người đi đón các cô ấy.”



“À? Người nào đón họ vậy? Là bảo mẫu nam kia sao?” Lương Chân Chân đoán là Nam Cung Thần, hình như anh ta rất được Đằng Cận Tư tin tưởng.



“Bảo mẫu nam?” Đằng Cận Tư lần đầu tiên nghe thấy cách gọi mới lạ đó.



“Chính là trợ lý bên cạnh anh đó.” Cô vội vã giải thích.



“Tối nay cậu ta và Lê tử cùng ăn cơm với chúng ta, vừa đúng lúc để cho họ chăm sóc hai người bạn của em.”



“Ừhm.” Trong lòng Lương Chân Chân hiểu rõ rằng để cho anh ăn cơm cùng ba nữ sinh quả thật đã làm khó anh, có thêm bác sỹ Quan cùng bảo mẫu nam, không khí sẽ tốt hơn rất nhiều!



Tiết Giai Ny và Cát Xuyến lqd cũng không ngờ sẽ được hai mỹ nam tới đón họ, một người mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt đào hoa lộ ra nụ cười như không cười nhìn hai cô, phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió); người còn lại mặc áo sơ mi màu xanh dương, ngũ quan tuấn mỹ không thể tưởng tượng nổi, tinh tế như phụ nữ, mắt phượng không xếch lên mà hơi híp, quyến rũ chuyển động.



Hai người này chính là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê, nhiệm vụ tối nay của họ chính là chăm sóc thật tốt hai nữ sinh bé nhỏ này, ôi… Thật sự là mệnh khổ mà!



Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người thực thì trong lòng vẫn thoáng qua chút ngạc nhiên thán phục, đúng là hai người đẹp, một hương thơm quyến rũ, một ngay thẳng nóng bỏng, nếu như không phải tuổi vẫn còn nhỏ, thật đúng là khiến cho người ta nóng lòng muốn thử đó!



Khiến cho Quan Hạo Lê cảm thấy kỳ quái chính là dường như anh có cảm giác đã từng gặp Tiết Giai Ny ở đâu rồi, cho dù anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn thuỷ chung quanh quẩn trong đầu anh.



Cho nên anh rất lịch sự mời cô lên xe của mình, dọc đường đi hai người tán gẫu câu được câu chăng, hy vọng có thể khiến cho mình nghĩ ra điều gì, nhưng không thành công, cảm giác này khiến cho anh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bộ dáng khuôn mặt của cô khá phổ biến? Hay bộ dáng của cô giống bạn gái nhỏ nào đó của mình? Cho nên mới cảm thấy cô rất quen mắt?



Thôi, không phải chỉ là một cô bé thôi sao! Anh cần gì phải phí nhiều tâm tư, qua tối nay bọn họ cũng sẽ không cùng xuất hiện nữa, chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi!



Dĩ nhiên là Tiết Giai Ny không biết suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh, mặc dù là mỹ nam hảo hạng, cô cũng không tỏ vẻ quá cao hứng, cô cũng không phải là người háo sắc, tuy thích nhìn mỹ nam nhưng cũng sẽ không chảy nước miếng vì người ta.



Mà trên xe Cát Xuyến và Nam Cung Thần thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lớn “ha ha ha”, cực kỳ thoải mái.



Khi xe chậm rãi dừng cạnh bờ sông, Lương Chân Chân nghi ngờ nhìn Đằng Cận Tư, “Có phải chúng ta đi chỗ lần trước ăn cơm?”



Đằng Cận Tư không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, mà chỉ chiếc du thuyền năm tầng hào hoa dừng sát ở bến tàu, “Thích không?”