Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 161 : Tiếng lòng mê người

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Lương Chân Chân ngây ngốc nhìn theo ánh mắt của anh, một chiếc du thuyền to lớn hào hoa đột nhiên đập vào mắt, rất sang trọng, xem ra so với “RMS Titanic” còn hùng vĩ hơn rất nhiều. (ặc, dù sao niên đại không giống nhau, bây giờ khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, đương nhiên phải có tiến bộ hơn so với khi đó.)



Ưmh…. Thích với không thích có quan hệ gì đây? Nhất thời cô không nhịn được nhìn xung quanh, nhưng tựa như có một đạo ánh sáng chợt xẹt qua, để cho hai mắt cô toả sáng, không thể nhịn được mà trợn to hai mắt, chẳng lẽ là —— tối nay muốn ăn cơm ở trên du thuyền?



Đằng Cận Tư nhìn rõ nghi vấn của cô, nhưng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại tinh tế của cô, mở cửa xe, thẳng theo hướng bến tàu đi tới, hai người một cao một thấp, một chân dài một chân ngắn, nhưng bước chân lại hài hoà kỳ lạ, Lương Chân Chân mặc cho bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình được bao bọc trong bàn tay ấm áp của anh, từng đợt ấm áp truyền tới tận đáy lòng.



Ăn bữa tối trên du thuyền hào hoa? Dưới bầu trời đầy ánh sao sáng như minh châu làm đèn, thật là lãng mạn đó ~



Cảm giác đi trên boong tàu hoàn toàn khác với đi trên đất bằng, tâm tình Lương Chân Chân rất kích động, trên chân giống như có hoa, bước chân vui vẻ, ánh sáng trong mắt nhìn bên trái một chút, ngắm bên phải một chút, cô có cảm giác mình như đi lạc vào Đại Quan Viên của già Lưu(*), tò mò đối với mọi thứ.



(*) Đại Quan Viên của già Lưu: Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.



Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con gái được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này là Lương Chân Chân đang đi lạc vào thế giới lý tưởng thanh sạch, không nhơ bẩn.



Cô vui vẻ đứng tựa lên lan can ở trên boong thuyền, cảm thụ gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái lướt nhẹ qua mặt đến mắt cá chân, làn váy tung bay theo gió, dập dờn thành từng vòng cung duyên dáng, “wa!”




“Nói nhảm!” Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư lạnh thấu xương quét về phía anh ta, không vui nhếch môi, cùng một câu nói từ trong miệng nai nhỏ nói ra anh cảm thấy đáng yêu cảm động, mà từ trong miệng Lê tử thì thật khó nghe, làm cho người ta nổi da gà.



“Xì!” Tiết Giai Ny đứng ở một bên xem náo nhiệt không nhịn được che miệng cười, năng lực giết người trong nháy mắt của Đằng thiếu thật đúng là không phải bình thường, về Quan Hạo Lê cô cũng nghe thấy, biết anh ta là bác sỹ tư nhân của nhà họ Đằng, cũng là bằng hữu không thể thiếu của Đằng thiếu, chẳng qua là vẫn chưa từng chính thức gặp qua.



Mà đêm nay, cô coi như là thấy được thần y Quan Hạo Lê tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết, thì ra là một dạng mỹ nam thích náo nhiệt đùa giỡn!



Quan Hạo Lê lqd bĩu môi, nếu cô bé xinh đẹp bên cạnh cũng vui vẻ, anh còn cho là mình giữ được một ít cảm giác thần bí, mình bị bại lộ quá nhiều cũng không phải là lựa chọn tốt, bình tĩnh, bình tĩnh.



“Cậu chủ, hiện tại ăn cơm hay là …. Lúc nữa?” Nam Cung Thần kịp thời giải vây.



“Em đói bụng rồi.” Lương Chân Chân chỉ muốn nhanh thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, nhỏ giọng lầu bầu nói, âm thanh vừa vặn một mình Đằng Cận Tư nghe thấy.



Anh nhàn nhạt liếc Nam Cung một cái, “Hiện tại.”